Vô Tiên

Chương 868: Thần Uyên trần duyên (1)



Giọng nói ngập ngừng, sau đó, Đông Phương tiên sinh nói tiếp:

- Chỉ có điều... nếu có thể nhờ vào nó để có được mấy viên đan dược thì tốt quá! Đây chính là thứ tốt để cường thân kiện thể...

Nhìn thấy Lâm Nhất mỉm cười, khuôn mặt già nua của Đông Phương tiên sinh hơi đỏ lên, nhất thời luống cuống.

Đứng dậy xuống giường, Lâm Nhất tiếp nhận hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt ba miếng ngọc giản. Sau khi kiểm tra từng cái, sau một lát hắn lại khép hộp ngọc lại, ngẫm nghĩ không nói. Trong ba miếng ngọc giản, một miếng là công pháp tu tiên, là khẩu quyết Luyện Khí tầm thường. Hai miếng còn lại là thư mà Đông Phương Thánh để lại.

Khiến người ta bất ngờ chính là khoảng cách của hai bức thư này khoảng hơn mười chín năm. Đông Phương Thánh chạy đi để lại thư, thể hiện rằng vô cùng si mê và hướng về tiên đạo, nhưng cũng có sự không nỡ và đau khổ khi rời nhà. Ông ấy không dám đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của người thân, chỉ đành lặng lẽ rời đi, rồi lại để lại phong thư cùng công pháp này lại, mong hậu nhân có thể bước lên con đường tu đạo, có thể lĩnh hội nỗi khổ tâm không muốn người ta biết này.

Có đôi khi, đi là đi! Cho dù ngươi không nỡ hay là tiêu sái đi, vẫn đã rời đi rồi. Sau khi ngươi bước ra một bước liền không thể quay đầu nữa! Nếu không... tất cả đau khổ sẽ ập tới gấp trăm nghìn lần, khiến cho ngươi khó có thể chịu đựng được, còn cuối cùng sẽ bị sự đau đớn nuốt chửng, cho đến khi ngươi hối hận khi cả đời theo đuổi nó. Một người phàm như vậy, tu sĩ cũng là như thế.

Vài chục năm về sau, vẫn không dứt bỏ được sự ràng buộc trong lòng, Đông Phương Thánh về nhà, mọi chuyện đã cảnh còn người mất! Phụ mẫu mất, thê nhi mất, duy có một tôn tử đầy ngập sự oán hận lại thêm vô cùng xa lạ đang coi chừng một gia viên hoang vu. Câu thường nói, vật có điều mất, tâm có chỗ lợi. Còn ông ấy được cái gì, lại mất đi cái gì, sợ là không ai nói rõ được.

Một buổi tối nào đó, cả khúc mắc cùng hối hận đều hóa thành một miếng ngọc giản để lại nơi này, nơi quê hương sinh ra và nuôi nấng ông ta, Đông Phương Thánh buồn bã rời đi!

Không khẩn cầu có người đi đưa tiễn, cũng không hy vọng xa vời có người hiểu cho, ông ấy để lại hồi ức cả đời ở đây! Ký tên cuối thư, Thần Uyên Tử!

Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, nhẹ đau lòng, hóa thành nụ cười nhàn nhạt... Cho dù ông là Đông Phương Thánh hay là Thần Uyên Tử! Gốc rễ của ông ở đây, ông không vứt bỏ được, cũng không ném đi được... Tu sĩ Kim Đan thì thế nào, ông vẫn là một con người!

Trả lại hộp ngọc cho Đông Phương tiên sinh, Lâm Nhất quay người ngồi xuống giường, nói:

- Đây là vật của lệnh tổ lệnh tiên, sao có thể tặng người khác được? Muốn thỉnh cầu đan dược cho lệnh tôn không khó, sau khi hắn thành gia, lập thệ sẽ không bỏ rơi vợ con, ta liền truyền cho hắn công pháp tu tiên!

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

Kinh hỉ quá đỗi, Đông Phương Sóc nào quản được nhiều nữa, liền muốn tiến lên hành lễ, bị Lâm Nhất phẩy tay áo một cái, gã lui lại mấy bước, có chút kinh hoảng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sư phụ... ?

- Ta đã từng nói muốn nhận ngươi làm đồ đệ sao? Chẳng qua là muốn thay mặt tổ tiên của ngươi truyền thụ công pháp...

Mí mắt Lâm Nhất khẽ đảo, hừ:

- Ngươi vẫn nên nghĩ chuyện lập gia đình trước đi!

Lời hắn vừa mới dứt, Đông Phương tiên sinh liên thanh khen:

- Lời này rất đúng! Lời này của Lâm tiểu hữu rất đúng!

Đông Phương Yến ở một bên cũng mím môi cười, nhẹ nhàng gật đầu phụ họa.

Lâm Nhất lại nhìn về phía nữ tử đó, hơi tò mò hỏi:

- Đã có công pháp gia truyền, sao Đông Phương cô nương lại không động tâm?

Lúm đồng tiền nhẹ hiện, thần sắc của Đông Phương Yến an hòa, nhẹ giọng nói:

- Một đời đạm bạc, an ổn trọn đời, há lại không phải là thời gian thần tiên? Sao phải bỏ gần tìm xa chứ!

Hai mắt tỏa sáng, Lâm Nhất lần nữa quan sát tỉ mỉ vị nữ tử này, âm thầm lấy làm kỳ. Đông Phương Yến cũng không có tư chất tu luyện lại có tâm tình bình tĩnh bình hòa này, xác thực khó có được. Hắn mở miệng khen:

- Lệnh tổ lệnh tiên có lời, trong lòng mỗi người đều có một tòa đăng thiên tháp! Trong lòng của mỗi người, cũng có một tiên cảnh! Cô nương tuy không có linh căn nhưng không mất đi tuệ căn, làm sao không thể là một tiên cảnh riêng được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.