Vô Tiên

Chương 870: Bắt đầu tai họa (1)



Trước Huyền Quang các, trên thạch đài rộng khoảng mười trượng có hơn mười tên tu sĩ ngồi ở đó, thần sắc nghiêm trọng, đang nghe một người nói chuyện.

- Theo lời nói của Dư Hành Tử sư đệ, Lâm Nhất tới từ hải ngoại, lúc còn nhỏ tu tập “Huyền Thiên tâm pháp”, trên người lại mang dị tượng kim long, cũng có thể dễ dàng mở được Huyền Thiên điện, lấy được trọng bảo trong tiên cảnh, chuyện này cũng khá dễ hiểu. Người này thân liên quan tới một vụ án phức tạp từ nghìn năm trước của Huyền Thiên môn ta, bây giờ còn chưa biết tung tích… Không biết các vị đồng môn có thượng sách gì, không cần ngại, cứ nói ra hết đi.

Người nói chuyện chính là chưởng môn Quảng Tề Tử, ông ta ngồi ở giữa, hai bên chia ra có Dư Hành Tử, Hoằng Đạo, Thi Chư và bốn vị trưởng lão có tu vi Kim Đan hậu kỳ ở bốn phía, người còn lại chính là trưởng lão tu vi Kim Đan trung kỳ.

Trong đám tu sĩ này, ngồi ở chỗ cuối cùng mặc bạch y chính là sư phụ Trang Vân của Lan Kỳ Nhi, lông mi của bà ấy hơi cau lại, thần sắc tỏ ra lo lắng, sao chuyện này lại đúng lúc như vậy? Trước đây gặp được tiểu bối Luyện Khí kia ở trên biển hóa ra liên quan tới bí tân nghìn năm của Huyền Thiên môn, nhưng làm người ta cảm thấy khó tin là, sự thân thiết của Kỳ Nhi cùng người nọ, vì thế nên Dư Hành Tử vẫn cứ dây dưa chuyện này mãi không bỏ qua. Bây giờ thầy trò mình bị đặt lên đầu sóng ngọn gió, nên làm thế nào mới ổn đây?

- Người này tự biết đã gây ra họa lớn nên không dám quay lại sơn môn, các tiên môn và gia tộc cũng chưa phát hiện ra tung tích của hắn. Ta cho rằng, hắn nhất định đang ẩn thân trong nơi nào đó của phàm tục, nghĩ chúng ta sẽ không tiện gây rối trong phàm tục, tránh gây thêm phiền phức.

Bốn tên trưởng lão tu vi Kim Đan hậu kỳ đều mang dáng dấp lão giả tầm năm mươi tuổi, Hoằng Đạo mới vừa nói chuyện cũng là như thế, vừa nói vừa vuốt râu lắc đầu, có vẻ không biết phải làm sao.

Thi Chư gật đầu nói:

- Nỗi lo của Hoằng Đạo sư huynh rất đúng, người này nếu như không bao giờ quay lại sơn môn nữa, hoặc là đã thoát khỏi Đại Hạ rồi thì chúng ta phải làm thế nào?

- Hừ, hai vị sư đệ sai rồi, vật trên người người này liên quan tới căn cơ của tiên môn chúng ta, liên quan tới chuyện tu hành của chúng ta…

Dư Hành Tử ngồi bên cạnh Quảng Tề Tử. Ông ta quát chói tai một câu không làm mọi người cảm thấy bất mãn mà còn dẫn tới đám đồng môn đều gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Từ trên xuống dưới Huyền Thiên môn ta phải đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì vật trên người Lâm Nhất hay sao? Bọn ta tất nhiên hiểu rõ chuyện gì cần làm, chẳng qua là e sợ việc chúng ta làm sẽ quấy nhiễu tới phàm tục mà thôi, sư huynh chớ lo.

Hoằng Đạo nói một câu rồi Thi Chư nói theo:

- Kiên quyết không được buông tha cho người ngày, nhưng…Sư huynh có thượng sách nào khác không?

Ngẩng đầu lên, tay nắm lấy râu dài, Dư Hành Tử lại khinh thường thầm hừ một tiếng, thầm nghĩ, mỗi người chỉ lo vùi đầu tu luyện lại không dành thế sự, Huyền Thiên môn sớm muộn gì cũng bị kẻ khác thay thế! Ông ta ho nhẹ một tiếng, mang theo vài phần khiển trách, nói:

- “Huyền Thiên tâm pháp” của Huyền Thiên môn ta có phần chưa trọn vẹn, Chuyện tu vi của chúng ta dừng bước ở Kim Đan hậu kỳ tuy là một chuyện bí ẩn nhưng lại được công khai khắp tiên môn Đại Hạ, hơn thế, không thể tự nhiên mà trên người tiểu tử kia có “Huyền Thiên tâm pháp” hoàn chỉnh được, còn có những mảnh nhỏ chí bảo tiên gia bên trong Huyền Thiên địa nói không chừng chính là cách thật sự để đi thông tiên cảnh hoặc là một bộ bí kíp có thể thông thiên, thành tiên, mà nó vốn là vật của Huyền Thiên môn ta, bây giờ tự nhiên làm lợi cho một tên tiểu tử thối, chẳng lẽ chư vị thực sự cứ để vậy mà không làm gì ư? Ngay cả hai vị sư thúc cũng không làm gì à?

Tiếng nói của Dư Hành Tử càng lúc càng cao, cho đến cuối cùng ông ta còn trừng mắt lên khiến cho đồng môn phải lúng túng, cũng không có ai đứng ra chống đối những đạo lý rõ ràng dễ hiểu này. Tên Lâm Nhất kia đương nhiên là không thể bỏ qua được, nhưng không phải là đang vướng bận vì suy nghĩ không muốn quấy rầy phàm tục sao? Huống chi, chưởng môn sư huynh vẫn còn chưa lên tiếng, đây rõ ràng là hành động đi quá giới hạn.

- Sư đệ… Nếu ngươi có thượng sách gì thì cứ việc nói ra, bản tọa… đương nhiên sẽ đồng ý.

Sắc mặt của Quảng Tề Tử có chút khó coi nhưng vẫn nhịn xuống, nói một câu.

Mặt của Dư Hành Tử chầm chậm quay đi, nhìn trái nhìn phải, sau cùng mắt ông ta nhìn về phía Quảng Tề Tử chắp tay hành lễ nói:

- Huyền Thiên tiên cảnh đóng lại đã hơn một tháng, chúng ta đã tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy được gì, vì vậy việc này không thể trì hoãn tiếp nữa, tiếp tục tính kế, cùng lúc ra lệnh toàn thiên hạ chung nhau bắt Lâm Nhất. Cất luận là ở đâu, nơi hoang vắng hay là dưới chốn phàm tục đều phải điều thêm nhân thủ, phải bố trí thiên la địa võng khắp nơi để không cho tên tiểu tử này chạy thoát, từ lâu, chuyện Công Dã Kiền của Hắc Sơn tông tu thành Nguyên Anh sớm đã được truyền bá đi khắp nơi, ta nghĩ Huyền Thiên môn không ngại kết thành đồng minh với họ.

- Chuyện này…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Quảng Tề Tử lên tiếng cắt đứt lời nói của Dư Hành Tử, chân mày cau lại không hiểu hỏi:

- Vì một tiểu bối Trúc Cơ, chúng ta đã phải gây chiến, cớ làm sao phải mượn chuyện này để kết minh với Hắc Sơn tông chứ? Huống chi hai vị sư thúc đi du ngoại còn chưa về… Chuyện này, ta không muốn chuyện bé xé ra to, đồng môn trong thiên hạ sẽ chế nhạo chúng ta.

- Sư huynh hồ đồ rồi!

Dư Hành Tử thuận miệng, lại nói tiếp:

- Chuyện này trọng đại, đừng nói là một tiểu bối, cho dù là một phàm nhân thì thế nào? Thầy trò ta cùng các đồng môn trên dưới cần thận trọng trong việc đối đãi, không phụ công phó thác của hai vị sư thúc lúc, mặc dù ta đã thông lệnh cho tất cả đồng môn trong thiên hạ, nhưng đâu ai biết được có người không theo thì sao? Mà lúc này Hắc Sơn tông lại tương xứng với Huyền Thiên Môn ta, nhân cơ hội này để mượn thế lực của họ, chỉ chờ đợi bắt được Lâm Nhất kia, công pháp trong tay, lo gì tu vi của chúng ta không thể tiến thêm được? Đến lúc đó, thiên hạ rộng lớn, ai dám tranh uy phong với chúng ta nữa? Xem xét thời thế mà hành sự, không thể nhìn trước ngó sau mà do dự không dám quả quyết được.

Sau khi bị nói thẳng mặt, nhưng trong lời nói của đối phương nói không phải không có lý, sắc mặt của Quảng Tề Tử lúc đỏ lúc trắng, thần sắc có chút biến đổi. Nhìn thấy các vị sư đệ đều không lên tiếng, gã gật đầu nói:

- Vậy thì tạm thời làm theo lời sư đệ nói…

- Chưởng môn sư huynh thật sáng suốt.

Dư Hành Tử thuận miệng tán dương một câu, nhìn mặt đối phương có chút tự đắc, nói:

- Chuyện này công lớn nhất là đồ đệ của ta, Tiển Phong có kế hay, ta nghĩ có thể thử một lần xem sao, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ, phải không Trang Vân sư muội…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.