Vô Tiên

Chương 879: Xuân sắc ghẹo người (2)



- Đây là thiên về luyện khí trong Chính Dương tâm pháp của Chính Dương tông ta chép lại, đây là Ngưng Khí đan và đan dược hỗ trợ cho Luyện Khí sơ kì.

...

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhất kiên nhẫn dạy Đông Phương Sóc phương pháp thải khí ngưng khí, lại nhất nhất nói với hắn một số cấm kỵ của tiên môn, cũng thông báo rằng đối phương đã là đệ tử của Chính Dương tông. Ngày sau nếu gặp bất trắc, thân phận tông môn có lẽ có tác dụng.

Lúc ban ngày, trong lầu các khoanh chân mà ngồi là Đông Phương Sóc. Còn Lâm Nhất thì ra khỏi thành, dạo chơi trên bờ đê.

Mấy tháng gần đây cũng không có tu sĩ đi ngang qua nơi này. Mà tiên môn trước mắt rốt cuộc có tình hình gì, Lâm Nhất hoàn toàn không biết. Hắn chỉ có thể từ chỗ Đông Phương Sóc dò la một số tin tức trong phàm tục để suy đoán hướng đi đại khái có liên quan tới tiên môn. Nếu sóng gió của sự kiện đó đã qua, Chính Dương tông cho dù là trục xuất mình khỏi sơn môn cũng không sao, làm một tán tu là được, cũng tiêu diêu tự tại.

Ngoài thành nước xuân như ngọc, chim bay thành đôi, có mục đồng thổi sáo, tăng thêm sắc xuân.

Thưởng thức cảnh xuân, nghĩ tới tâm sự, Lâm Nhất thần sắc khẽ động, xoay người nhìn lại. Trên hà đạo phía trước có một con thuyền đang từ từ cập bờ. Chỉ một lát sau, trên bến tàu đơn sơ có thêm mấy bóng người, nháy mắt đã lên bờ đê. Tốp người này có cả nam cả nữ, người nào người nấy quần áo đẹp đẽ quý giá, chắc là đi du xuân mà tới đây.

Lâm Nhất rất tùy ý bước về phía trước, vừa hay đi tới đối diện với mấy người đó. Trong số đối phương có một người dáng người phúc hậu, đang trái ôm phải ấp hai nữ tử trang điểm đậm, vô tình ngẩng đầu lên, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, giơ hai cánh tay mập mạp lên hét to một tiếng, “bản đạo trưởng tình cờ có được tiên cơ, phải bế quan cảm ngộ một phen, thứ cho không thể tiếp đãi!” Hắn bỏ lại mấy nam nữ đó, ngay cả thuyền cũng không ngồi, quay đầu chạy đi. Thân hình to béo mà lại cực kỳ linh hoạt, chỉ trong nháy mắt đã chỉ để lại bóng lưng mờ mờ.

- Dáng vẻ phóng đãng mà lại tự nhiên không gò bó, rất có phong phạm của cao nhân danh sĩ!

- Đâu chỉ là cao nhân? Chính là tiên nhân đó!

- Hừ! Đạo trưởng không thích cách xưng hô này!

- ...

Lâm Nhất đi lướt qua mấy nam nữ đó, thong dong điềm tĩnh tiến về phía trước. Cho đến xa khỏi ngoại ô, thấy xung quanh không có ai, thân hình hắn đột nhiên biến mất, sau một thoáng, lại xuất hiện ở ngoài một rừng cây cách xa ba bốn mươi dặm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một trận gió xanh lướt qua đỉnh đầu, người vừa chạy kia trong lòng biết không ổn, muốn quay đầu cũng không còn kịp, một nam tử áo xanh bỗng nhiên xuất hiện trước người hắn. Hắn vội vàng dừng chân, thở hổn hển quan sát đối phương, có chút hổn hển nói:

- Không oán không cừu, ngươi đuổi theo ta làm gì? Ta đâu có biết ngươi!

- Ta chỉ lẩm bẩm nói một tiếng Xuất Vân tử, ngươi sao lại phải chạy?

Lâm Nhất chắp tay sau lưng, vẻ mặt thờ ơ.

Người đó hừ một tiếng, trong thần sắc mang theo vẻ hoài nghi nói:

- Nói thừa! Ngươi là dùng thuật truyền âm của tu sĩ, tưởng ta không biết à. Còn nữa, sao ngươi biết đạo hiệu của ta? Ta thì lại không biết ngươi! Không đúng...

Nói xong, tròng mắt hắn đảo mấy cái, bỗng nhiên há to miệng, quay đầu nhìn xung quanh, mang theo bộ dạng thấp thỏm, thấp giọng hỏi:

- Ngươi là Lâm Nhất?

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Xuất Vân Tử, ngươi sao lại xuất hiện ở đây?

Người này chính là Xuất Vân Tử đã gia nhập Hắc Sơn tông, hắn không nhịn được mà cười tự đắc, lập tức lại rụt rè đi tới gần, mang theo bộ dạng khó có thể tin nổi, lắc đầu nói:

- Ngươi... ngươi đã biết là Xuất Vân Tử ta mà còn dám ra ngoài dạo chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.