Vô Tiên

Chương 891: Không hối hận không trách cứ (2)



- Lâm sư thúc, Phong Ly đã chết rồi!

- ...

Lời nói của Yến Khởi không thể nói là không có tình thâm ý trọng; Ba người Giản Dĩ, Mạc Đại và Tống Thủ không thể không nói là dụng tâm đến khổ; Còn có lão nhân Đông Phương Thánh hay là Thần Uyên Tử này, cũng đều bày ra tư thế sư môn ân trọng, tất cả những điều này giống như khiến người ta không thể cự tuyệt.

- Nếu ta không có được kinh thư của Huyền Thiên điện, Chính Dương tông có dám để ta tới Tử Vi cốc không?

Lâm Nhất lại không thèm suy nghĩ, thần sắc thản nhiên nói.

- Kinh thư? Ngươi Huyền Thiên điện là có được một bộ kinh thư à?

Bất chấp ý hỏi vặn trong lời nói của Lâm Nhất, Yến Khởi thất thanh hỏi.

- Đó không phải là một bộ công pháp à?

Thần Uyên Tử truy hỏi. Giản Dĩ và Tống Thủ cũng đều là vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết hai vị trưởng bối đang nói gì với Lâm Nhất. Mạc Đại cũng lộ ra bộ dạng ngây thơ không biết gì, nhìn trái nhìn phải, tay giấu trong ống tay áo run khe khẽ.

Lâm Nhất không lên tiếng, mà lấy ra một khối ngọc giản. Thần sắc của Yến Khởi và Thần Uyên Tử đều trở nên trịnh trọng, nhìn chằm chằm vào tay đối phương.

- Trong ngọc giản, ta đã chép lại một thiên kinh văn! Có tác dụng hay không thì ta không biết!

Nói xong Lâm Nhất lẳng lặng quan sát hai người.

Nhìn nhau, trong mắt Yến Khởi và Thần Uyên Tử từ từ hiện ra vẻ vui mừng. Người trước vươn tay ra mời hờ, người sau thì vuốt râu gật đầu, cất bước đi về phía trước.

Đi tới cách trước người Lâm Nhất năm trượng, Thần Uyên Tử đứng lại. Đối phương vung tay ném ra, ngọc giản nhẹ nhàng bay tới tay hắn. Lão nhân cố nén kinh hỉ trong lòng, mặt mày tươi cười. Đây là một thiên cảm ngộ của Nguyên Anh! Sao lại không có tác dụng được chứ? Tác dụng rất lớn! Có sự giúp đỡ của kinh văn này, kết thành Nguyên Anh sẽ có thêm mấy thành nắm chắc. Mà nếu Chính Dương tông xuất hiện tu sĩ Nguyên Anh, sẽ quét sạch sỉ nhục trước kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lâm Nhất, nơi này không phải nơi để nói nhiều. Đã muốn đi thì lão phu tuyệt đối sẽ không giữ ngươi lại.

Nói xong, Thần Uyên Tử lại lấy ra túi Càn Khôn rồi ước lượng trong tay, quay đầu lại hô:

- Yến sư đệ, linh thạch!

Trên mặt Yến Khởi lộ ra nụ cười hiếm có, không chút do dự ném ra một cái túi Càn Khôn.

Thần Uyên Tử ném hai túi Càn Khôn về phía Lâm Nhất, nói:

- Lão phu quay về phải bế quan! Trước lúc chia tay, ta có hai tâm nguyện. Thứ nhất, ngày khác nếu ngươi quay lại, chớ quên Chính Dương tông. Thứ hai, hậu nhân đó của ta nếu tu vi có thành tựu, vậy chính là đệ tử của Lâm Nhất ngươi, ngươi chờ có vứt bỏ.

Nói xong hắn xoay người rời đi. Đám người Giản Dĩ cũng không biết làm gì, vội vàng đi theo, Tống Thủ và Mạc Đại không quên chắp tay từ biệt.

Lâm Nhất cũng chắp tay, không nói gì.

- Còn nhớ câu vừa rồi của ta không? Ngươi là người thứ hai bỏ qua thang trời Dương Phong không dùng, mà người thứ nhất chính là Yến Khởi ta. Đáng tiếc! Ngươi và ta không có duyên phận thầy trò!

Tâm tình của Yến Khởi cũng trở nên tốt hơn, không ngờ vẫn ở lại, nhắc tới chuyện xưa của Đan Dương phong.

Lâm Nhất nói:

- Đa tạ Yến tiền bối nâng đỡ! cuộc đời nàycủa ta chỉ có một sư phụ!

- Chẳng lẽ là...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Yến Khởi giật mình nói.

- Sư phụ ta chỉ là phàm nhân!

Lâm Nhất thản nhiên trả lời một câu. Yến Khởi nghĩ tới gì đó, hắn tát nhiên là biết, lại không muốn nhiều lời, quay sang Thần Uyên Tử cao giọng hỏi:

- Tiền bối chẳng lẽ là sư phụ của Ngô Thất?

Bước chân Thần Uyên Tử khựng lại một chút rồi đi rất nhanh, chỉ bỏ lại một câu, người chết không trách tội.

Yến Khởi để lại một cái nhìn thật sâu rồi xoay người rời đi. Lâm Nhất vẫn lâm vào suy tư, người chết không có tốt? Trước khi Ngô Thất chết có nhắc tới, ta lại sai rồi... Không hối hận!

Người còn sống, việc gì phải chấp nhất đúng sai! Không hối hận là tốt!

Chỉ một lát sau, nhóm người Chính Dương chậm rãi biến mất trong khe núi nhỏ hẹp.

Yến Khởi và Thần Uyên Tử đạt thành ước nguyện rời đi! Bọn họ có cái mất, nhưng lại có được cái mà mình muốn có. Mà mình thì lại có được rất nhiều linh thạch, chứ không mất gì. Nhưng vì sao trong lòng lại càng cảm thấy bất an hơn?

Tự đại một đường đi tới, nhìn quen thị phi, đã trải qua rất nhiều lần ngươi lừa ta gạt, cũng không khó đoán ra tâm tư của đám người Yến Khởi. Chính Dương tông mất đi Đan Dương sơn, cuối cùng có thu hoạch. Mà Huyền Thiên môn và Hắc Sơn tông khí thế bức nhân, bọn họ lại chẳng có được gì. Giống như đánh cờ, bọn họ là đối thủ đánh cờ, vậy ai là quân cờ?

Lắc đầu chán ngán, lại cân nhắc một phen về sự bất an trong lòng. Lâm Nhất thầm cẩn thận. Lộ trình từ nơi này tới linh mạch dưới lòng đất không xa, nhưng lại phải đi qua Quy Linh cốc, cũng không thể lơ là.

Bấm thủ quyết, quang mang màu vàng hiện lên, Lâm Nhất chìm xuống dưới đất, cho đến sâu trăm trượng lúc này mới theo phương hướng đại khái của linh mạch mà tiến về phía trước.

Thần Uyên Tử cho ba túi Càn Khôn, trong đó có hơn hai vạn linh thạch. Đây cũng không phải là lão nhân có lòng tốt, nếu không, vì sao trong túi Càn Khôn đầu tiên chỉ có năm ngàn linh thạch. Lấy vật đổi vật mà thôi! Lâm Nhất bất chấp nguy hiểm tới sinh tử mà đến tận đây, trả Đan Dương sơn một nhân tình. Ngoài ra, hắn còn là một vụ mua bán. Ít nhất thì người của Chính Dương là cho rằng như vậy. Cho dù về sau bị Huyền Thiên môn và Hắc Sơn tông biết được thì đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch.

Trong cuộc giao dịch này, Lâm Nhất rốt cuộc phải trả giá như thế nào, trước khi hắn thật sự rời khỏi Đại Hạ, e là không ai có thể nói rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.