Vô Tiên

Chương 893: Ám kiếm khó phòng (2)



Cảm thụ được linh khí ở xung quanh vẫn nồng đậm, Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống. Hai tay hắn kết ấn, đang định thổ nạp điều tức thì trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, không đợi phát hiện ra gì, một đạo kiếm quang đã xuyên qua linh khí hộ thể tới thẳng hậu tâm.

Đột nhiên bị đánh lén, lại vô thanh vô tức như vậy, Lâm Nhất trong lòng hoảng hốt, thân hình lùi ra sau. Không đợi Huyền Thiên thuẫn và long giáp kết thành, đạo kiếm quang mang theo hàn ý đã bám sát không buông, sắc bén dị thường, trong nháy mắt đã đâu vào giữa lưng hắn.

Hự một tiếng, Lâm Nhất sắc mặt trắng bệch, trên người máu tươi văng khắp nơi. Hắn đã nhận ra người đánh lén, căn bản chẳng thèm nghĩ nhiều, hào quang chớp động rồi biến mất.

- Ồ? Vẫn chưa chết? Thổ Độn thuật! Ta xem ngươi trốn được đi đâu! Ha ha!

Người đánh lén cười hàm hậu, thân hình khẽ động đuổi theo.

Trên một đồi núi cách bốn năm mươi dặm, đột nhiên có hào quang hiện lên, tiếp theo chính là Lâm Nhất cả người đẫm máu từ dưới đất chui ra. Trán hắn đầm đìa mồ hôi, cắn chặt răng, lúc đang chuẩn bị bấm thủ quyết thì cách đó không xa lại xuất hiện một bóng người.

- Thật đáng tiếc! Thiếu chút nữa thì đả thương được tâm mạch của ngươi rồi. Ở đây linh khí nồng đậm như vậy, vào lúc ngươi đang kiệt sức mà vào thời điểm cuối cùng vẫn phát hiện ra ta, cũng tránh được một kích trí mạng. Ngươi quả nhiên không đơn giản!

Người tới cười ha ha, vừa khen trên mặt còn hiện ra vẻ thương xót.

- Ngươi vốn là cao thủ Kim Đan trung kỳ! Thất kính! Ngươi sao lại tìm được ta?

Lâm Nhất sắc mặt âm trầm, tay ôm kiếm run khẽ. Máu róc rách chảy xuống, nhiễm đỏ cả trường bào.

Một cao thủ Kim Đan trung kỳ, dưới tàng hành nặc tích (lén lút ẩn náu), ở trong linh mạch linh khí nồng đậm, thần thức của người bên cạnh căn bản khó có thể phát hiện. Lâm Nhất ăn quả đắng cũng không oan uổng. Mà bị người ta theo dõi tới tận đây mà không biết, cái này cũng rất uất ức!

- Ha ha! Tiểu pháp môn trong giang hồ mà thôi, không đáng nhắc tới!

Người đó mặt vẫn nở nụ cười ngốc ngếch, chỉ có trong hai mắt là mang theo ý lạnh khiến người ta khó nắm bắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ngươi tìm tới đây là vì ta à?

Lâm Nhất cố gắng chống đỡ để không ngã xuống, tiếp tục hỏi. Đối phương lắc đầu lại gật gật đầu nói:

- Nếu không phải vì kinh thư trong tay ngươi, Tử Vi cốc sớm đã không còn rồi. Ngươi nói như vậy cũng không phải không có lý!

Thấy đối phương đã bày ra tư thế nắm chắc phần thắng, Lâm Nhất không bận tâm, ngược lại mượn cơ hội này lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào miệng.

- Ngươi không muốn biết lai lịch của ta sao? Ngươi không phải vẫn luôn hoài nghi về ta à? Một tiểu bối Luyện Khí mà suốt ngày có tâm tư sâu như vậy, chẳng sống được lâu đâu, cho dù là Trúc Cơ thì làm sao? Không phải vẫn lọt vào tay à! Ngoan ngoãn dâng kinh thư ra đây, niệm tình sư huynh đệ, ta tha cho ngươi một mạng. Ha ha!

Người đó nói xong liền há miệng phun ra một thanh phi kiếm. Đối với hắn mà nói, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đã bị thương nặng, so với lợn bị trói bốn chân cũng chẳng khác là bao, muốn giết thì giết muốn băm thì băm.

Lâm Nhất lạnh lùng liếc đối phương một cái, lại thét lớn một tiếng, khóe miệng trào máu. Thấy đối phương tới gần, thân hình hắn đột nhiên biến mất, hóa thành một trận gió bay lên không.

- Đây là độn pháp gì thế?

Người đó kinh ngạc thất thanh, lập tức ngự kiếm bay lên, thần thức khẽ động, liền mang theo nụ cười lạnh đuổi theo.

Trên bầu trời ngoài Quy Linh cốc, một cơn gió thổi qua. Dao động linh lực mỏng manh đó chỉ một thoáng đã dẫn tới sự chú ý của vô số tu sĩ, từng đạo cầu vồng kiếm nối đuôi nhau phóng lên cao, tìm kiếm tung tích của cơn gió đó.

Chỉ lát sau, trên vùng trời Quy Linh cốc, một đạo cầu vồng kiếm màu bạc đi ở phía trước, mấy chục đạo cầu vồng kiếm đủ màu theo sát phía sau. Mà lúc này núi rừng, đồi núi, cùng với sơn cốc các nơi đều có tu sĩ bay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.