Vô Tiên

Chương 899: Không bằng ngọc nát (2)



- Hừ! Chỉ là một đám người vàng đỏ nhọ lòng son!

Khi nói, Lâm Nhất lại lấy ra hai chiếc ngọc giản. Hắn không nỡ hủy đi, nhưng lại không thể không làm như vậy. So với sống tạm chịu nhục, chẳng thà làm ngọc nát!

Chỉ trong nháy mắt Lâm Nhất đã hủy đi nhiều công pháp như vậy. Thấy hắn thần sắc trịnh trọng lại lấy ra ngọc giản, Dư Hành Tử không thể kiềm được, thân hình khẽ động lao lên, muốn cường hành bắt người. Mà các tu sĩ ở xung quanh cũng đồng thời xuất thủ.

Đối mặt với Dư Hành Tử ầm ầm lao tới, đối mặt với đám người điên cuồng vồ tới, Lâm Nhất sao mà tránh né được, hắn đứng thẳng thôi cũng khó khăn rồi, chỉ đợi giao thủ là sẽ bị khống chế. Cười lạnh lùng, ngọc giản lại hóa thành mảnh vụn, lập tức, hắn giơ tay lên đánh vào gáy mình.

Chết! Cũng không thể để các ngươi được toại nguyện!

Lâm Nhất tự biết khó thoát khỏi chịu nhịu, ý chết nổi lên. Ai ngờ cổ tay phải hắn đột nhiên cứng đờ, quanh người lập tức bị một vầng hào quang bọc lại, ngay sau đó thì có tiếng gió gào thét!

....

Lan Kỳ Nhi và Lâm Nhất đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang bay đi, chư vị cao nhân của Huyền Thiên môn sửng sờ ở đó, có người hô:

- Đó là truyền tống phù của bổn môn!

Lập tức có người tỉnh ngộ hiểu ra, lập tức từng đạo cầu vồng kiếm phóng lên cao, lao thẳng tới Huyền Thiên phong ở sau núi.

Mọi người lừa nhau, Lâm Nhất muốn dùng cái chết để kháng cự. Huyền Thiên môn vốn có phong sơn đại trận, căn bản không có chỗ nào để trốn, Lan Kỳ Nhi rơi vào đường cùng, đành phải tế ra truyền tống phù của bổn môn. Nàng ta chỉ muốn trốn được chút nào hay chút nấy, nàng ta không thể để Lâm Nhất đi chết.

Đỉnh Huyền Thiên chẳng qua chỉ là một chốn tuyệt địa!

Trên đỉnh núi cao vạn trượng, trong gió xoáy gào thét đột nhiên xuất hiện hai bóng người. Gió thổi bọc mây mù đó xoay tròn cao tốc không ngừng, khiến người ta khó có thể đứng vững. Lan Kỳ Nhi ôm chặt Lâm Nhất, còn chưa kịp thở dốc thì vô số đạo cầu vồng kiếm đã đột nhiên bay tới, chư vị cao nhân của Huyền Thiên môn đã đuổi tới, vây chặt hai người.

Gió mây vẫn kích động không ngừng, trời đất mù mịt không thấy mặt trời. Phía trước là cao nhân của Huyền Thiên môn, theo sát phía sau chính là gió mạnh nhạt như mây khói. Mà tháp đá màu vàng tím đó vẫn đứng tựa trời, lại khó thấy chân dung.

Đặt mình trong tuyệt địa, Lâm Nhất và Lan Kỳ Nhi nhìn nhau cười thảm.

Nhẹ nhãng giãy ra, cổ tay vẫn bị Lan Kỳ Nhi nắm lấy. Lâm Nhất lắc đầu, thấy mắt đối phương đã ngấn lệ, thần sắc kiên quyết, không khỏi đầy thâm tình nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta không thể để ngươi chết trước mặt ta...

- Việc gì phải thế...

Lâm Nhất nói khẽ một câu, quay đi. Hắn không đành lòng nhìn vào hai mắt đẫm lệ của nàng ta. Tiếng gió nức nở khiến người ta thần hồn bất định.

- Nếu trời cao đã mượn tay ta mang tới cho ngươi một hồi tai nạn, Lan Kỳ Nhi ta tất nhiên phải dùng tính mạng của mình đồng hành với ngươi!

Lan Kỳ Nhi nói xong, khẽ nhấc cằm, lạnh lùng nhìn về phía các đồng môn đang bức tới! Gió thổi tóc bay loạn, nhưng bất kể là như thế nào cũng không thể thổi đi được nước mắt như tan nát cõi lòng của người ta!

Ài! Lâm Nhất thầm thở dài trong lòng. Hắn không muốn để Lan Kỳ Nhi phải chết cùng! Nhưng hắn lại bất lực, muốn giãy ra khỏi tay đối phương cũng không thể!

- Phần tình này! Ngươi bảo Lâm Nhất ta phải trả lại thế nào đây...

Thần sắc Lâm Nhất lộ ra vẻ bi thương. Người ở bên cạnh dựa tới, nhẹ giọng nói:

- Nếu có luân hồi, ngươi kiếp sau trả ta...

- Ngươi tin kiếp sau à?

Tiếng nói của Lâm Nhất lộ ra vẻ chua chát.

Đối phương nói:

- Ta tin kiếp sau, cũng tin kiếp trước...

- Nhưng ta không tin...

Lâm Nhất buồn bã nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta chỉ tin kiếp này...

Lan Kỳ Nhi quay sang nhìn Lâm Nhất, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay đối phương, trên khuôn mặt lãnh diễm như băng tuyết lộ ra lúm đồng tiền. Nàng ta nhìn người trước mắt mặt đang đầy vẻ áy náy, vui vẻ nói:

- Tin kiếp này là đủ rồi...

- Sư muội! Quay đầu lại là bờ! Tiểu tặc kia không đáng để ngươi phải làm như vậy....

Tiển Phong đã theo mọi người xông lên Huyền Thiên phong, thấy bộ dạng đồng sinh cộng tử của Lan Kỳ Nhi và Lâm Nhất, hắn vô cùng đau đớn hô to.

- Bắt hai người chúng lại!

Dư Hành Tử ra lệnh. Hai người này thân hãm tuyệt địa, không còn chỗ nào để trốn, sắp thành vật trong tay. Kết quả là, mọi người không hề do dự đều xông tới. Chỉ có chưởng môn Quảng Tề Tử và Trang Vân là vẫn đứng tại chỗ không động đậy, trong thần sắc của hai người hơi lộ vẻ do dự.

- Sư muội! Giao tiểu tặc kia cho sư huynh, đó là một công lớn đó!

Tiển Phong việc nhân đức không nhường ai xông lên trước, không quên lớn tiếng hô. Mà sư phụ hắn thì càng dứt khoát hơn, cười lạnh bổ tới đỉnh đầu hai người, hừ nói:

- Ngươi cho rằng hủy đi ngọc giản là hủy đi tất cả à, dưới sưu hồn của lão phu, chẳng có gì mất đi cả.

Thầm thở dài, Lâm Nhất lúc này đã không còn tức giận hay là phẫn hận. Việc đã đến nước này, chẳng còn gì đáng để suy nghĩ nữa! Không phải ta bỏ cuộc, không phải ta không chấp nhất, mà là người này quá hung hãn, Lâm Nhất ta luôn khó lòng phòng bị! Nếu không thể may mắn thoát khỏi, tuyệt đối khó mà khuất phục, chẳng thà ngọc nát đá tan, chỉ lưu lại ba tấc thanh khí trường tồn! Trong thần sắc lạnh lùng của hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ thoải mái và giải thoát, khiến cho Lan Kỳ Nhi trong lòng đau đớn từng cơn. Cả đời cần cũ chăm chỉ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi được những điều dơ bẩn này, đạo này không cầu cũng được!

Lan Kỳ Nhi kéo Lâm Nhất vào trong lòng, liếc sư phụ ở sau đám người, nàng ta nhẹ giọng thì thầm:

- Kỳ Nhi cùng ngươi đi một đoạn đường...

Một tầng quang thuẫn thật dày trong nháy mắt bọc lấy hai người, đột nhiên bay ra sau, chính là lao thẳng vào gió mạnh khiến người ta biến sắc đó.

- Kỳ Nhi!

Trang Vân hô lên thất thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.