Vô Tiên

Chương 906: Trong nháy mắt (1)



Lúc lão tổ Huyền Thiên môn về núi, Lâm Nhất đang hai mắt nhắm hờ, lặng lẽ cảm thụ biến hóa của tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Đối với sự nhìn trộm của rất nhiều thần thức, hắn sớm đã quen rồi, cũng không để ý tới.

Huyền Thiên tiên cảnh không mở ra nữa, thành toàn cho sự tu luyện của Lâm Nhất. Năm mươi ba năm bế quan, đối với một tu sĩ Trúc Cơ mà nói chỉ là thoáng quá. Mà đắm chìm toàn bộ tâm thần trong việc không ngừng đề thăng tu vi, bỗng nhiên quay đầu lại, tất cả chỉ là trong nháy mắt.

Thời gian năm mươi ba năm thành tựu tu vi Trúc Cơ viên mãn của Lâm Nhất. Không nói đến thần thức có thể đạt tới ba trăm dặm, Huyền Thiên Kiếm pháp cũng có thể huyễn hóa ra mười sáu thanh phi kiếm, cùng với đó, hắn còn tu Chính Dương tâm pháp tới Cơ trung kỳ, khiến cho Chính Dương Kim Long Thủ không đến mức uy lực yếu đi.

Có tu vi trước mắt, một giọt linh dịch đó trong khí hải cũng có khác biệt rõ ràng. Linh dịch từng to bằng quả trứng lại lớn hơn một vòng, chính là tương xứng với viên châu đó. Thần kỳ là, bên trên còn bọc lên một tầng màu sữa, có dấu hiệu từ từ ngưng thực, linh lực cất chứa lại càng hơn xa trước kia.

Sau khi Trúc Cơ viên mãn, Lâm Nhất không thể không nghĩ tới bước tiếp theo Kết Đan. Kim Đan kỳ, thọ nguyên có thể đạt tới năm trăm tuổi, tục xưng 'Nhân tiên'. Trong tiên môn cũng được tôn xưng là tổ sư, có thể thấy được tới Kim Đan cũng không dễ dàng gì.

Nếu cứ bị vây khốn ở đây, cũng chỉ có thể tiếp tục tu luyện. Rồi sẽ có một ngày không sợ cương phong đó, không sợ Dư Hành Tử nữa. Cương phong? Lúc trước Kỳ Nhi dẫn theo mình nhảy vào trong cương phong, trên đường đi nàng ta đã chảy cạn máu. Mình thì ngất đi, nhưng sao lại vượt qua sinh tử đến Huyền Thiên tháp?

Hơn năm mươi năm trôi qua, nhớ tới tất cả những giữ đã trải qua, trong lòng Lâm Nhất vẫn đau nhói. Hắn gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống, lặng lẽ cảm thụ ấn ký tinh huyết như có như không đó, trong mắt lộ vẻ ôn nhu và hồi ức.

Khẽ thở dài, Lâm Nhất cài trâm lên đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. . . Hồi lâu sau, hắn đột nhiên mở to mắt, tế ra một thủ quyết, phiến long giáp trên ngực rời cởi thể mà ra, trong nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng vàng bay về phía cương phong ngoài cửa đá. Lập tức, ánh sáng vàng đó lại bay về, một mảng long giáp nguyên vẹn không tổn hao lẳng lặng bồng bềnh trước mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Không hề có chút kinh hỉ nào, Lâm Nhất thở dài một tiếng, trong thần sắc lộ vẻ hối hận. Long giáp quả thật là không sợ cương phong, sớm biết như vậy, vì sao lại để Kỳ Nhi mất đi tính mạng một cách vô ích? Không đúng, mình lúc ấy dĩ nhiên đã ngất đi, khó có thể thi triển pháp thuật, nó sao có thể bảo vệ mình tiến vào Huyền Thiên tháp? Nếu nó thông linh hộ chủ, vì sao khi ở linh mạch dưới lòng đất lại để mặc cho người ta đâm mình một kiếm? Nếu không phải vì một kiếm đánh lén đó, sao lại xảy ra những gì tiếp theo?

Càng nghĩ lòng càng đau, càng nghĩ càng hối hận vô cùng, sau một thoáng, Lâm Nhất vô lực cúi đầu. Long giáp chỉ do mình thao túng, sao có thể cứu được Kỳ Nhi!

Lẳng lặng ngồi đó hai ngày, nỗi lòng của Lâm Nhất đã dần yên. Hắn giơ tay lên gọi ra Lang Nha kiếm, ánh sáng vàng trên người lóe lên, tứ chi cùng trước ngực sau lưng thậm chí là hai gò má, đều được bao trùm một tầng kim giáp. Cho dù là thanh trường kiếm trong tay cũng được bọc một tầng ánh sáng vàng.

Ra bên ngoài quan sát một chút, Lâm Nhất nhíu mày. Vốn là bốn người thủ vệ, trước mắt lại có thêm hai người. Sáu vị tu sĩ Kim Đan, đang đứng canh giữ chặt chẽ ngoài mười trượng.

Do dự một thoáng, Lâm Nhất thân hình khẽ động bước ra cửa đá của Huyền Thiên tháp. Mà sáu người ở đối diện lập tức nhận ra dị thường, không đợi hắn có động tác liền lập tức bay lên, trên dưới trái phải chặn tất cả đường đi.

Lâm Nhất khẽ cắn môi, nhảy vào cương phong. Mây khói thổi tới, không ngờ giống như mảnh phong nhận, mang theo hàn ý chui vào cơ thể, khiến người ta sợ hãi. Lập tức thấy quanh người không việc gì, hắn yên lòng, trường kiếm trong tay chỉ một cái, liền hóa thành một đạo cầu vồng kiếm bay lên.

Thấy thế, các tu sĩ Huyền Thiên môn kinh hãi không thôi, còn có người không sợ cương phong sao? Không dám lơ là, theo một đạo Truyền Âm phù bắn đi, nháy mắt đã có hai người đón đầu ngăn cản Lâm Nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.