Vô Tiên

Chương 909: Cướp đường mà chạy (2)



Âm dương hòa hợp, ngũ hành dựng nhất tính, đây là tiên đạo trúc cơ. Đạo ẩn ở vô hình, cuối cùng lộ ra ở cơ thể. Quán sát động tĩnh thiên địa, thăm dò nhật nguyệt, lấy bản thân làm đỉnh lô, luyện ngọc dịch hoàn đan, lại dùng kim thủy đồng cung, hỏa mộc đồng vị, dùng Mậu Kỷ luyện thành, đó được gọi là kim đan.

Lâm Nhất lúc đang lẩm bẩm đắm chìm trong phiến thiên địa khác. Trải qua một giáp, linh dịch trong cơ thể giống như thai mười tháng, kết thành đan thể màu trắng.

Theo linh thạch dưới thân vỡ nứt từng khối, linh khí trong thiên địa điên cuồng ùa vào trong tứ chi bách hải, ùa vào khí hải, đan thể trắng bóng đó lờ mờ sinh ra ánh sáng. Khi Lâm Nhất đang nín thở ngưng thần thì bên tai bỗng nhiên truyền tiếng nói của một lão giả.

Lão phu chính là Huyền Thiên môn Thái thượng trưởng lão Nguyên Tề Tử, hôm nay tới tham thảo với tiểu hữu về Huyền Thiên tâm pháp và Huyền Thiên Kiếm phá... Đại Hạ tiên môn, thậm chí bổn môn trên dưới đều biết công pháp của Huyền Thiên môn ta không trọn vẹn, mà kỳ thật không phải. Nếu là như vậy thì ta và sư đệ Nhạc Thành Tử lại sao có thể kết thành Nguyên Anh.

Lâm Nhất đang nhắm mắt tĩnh tọa, vây trong giao chiến rồng đột nhiên nghe vậy, không khỏi tâm thần buông lỏng.

...Đây là bí mật trong môn ta, cho dù chưởng môn và mấy tiểu bối Kim Đan hậu kỳ cũng không biết được. Mà thứ Huyền Thiên môn tìm kiếm ngàn năm là gì.

Biến sắc, khí cơ trong cơ thể Lâm Nhất thoáng chốc trở nên hỗn loạn, mà lời nói của Nguyên Tề Tử chợt xa chợt gần, khiến tâm trạng của người ta khó có thể bình tĩnh, lại chỉ muốn nghe tới cùng. Thầm biết không ổn, hắn vội vàng thu liễm tâm thần, bên tai bỗng truyền đến tiếng nói nức bở đó. Ngươi giữ kiếp này, ta đợi kiếp sau, đừng quên Kỳ Nhi. Áo trắng nhuốm máu, hoa dung thất sắc đó trong nháy mắt hóa thành một trận khói nhẹ từ từ tan đi.

Trong lòng đau xót, Lâm Nhất nhíu chặt lông mày. Mà linh lực cuồng loạn trong cơ thể đã mất đi phân thốn, đan thể trắng bóng đang dựng hóa đột nhiên bị khí cơ xao động ngăn cản, chỉ nghe rắc một tiếng khe khẽ, đan thể chính là nứt ra một khe hở. Mà ánh sáng vàng lấp lánh cũng theo đó mà tan đi.

Phun ra một ngụm máu, Lâm Nhất sắc mặt tái nhợt cả người run rẩy. Kim Đan vỡ vụn, khí cơ nghịch chuyển, linh lực điên cuồng không có chỗ nào để đi, chỉ lao thẳng về phía trước trong cơ thể. Dưới sự tàn sát bừa bãi này, chỉ nghe những tiếng vỡ nứt liên tiếp vang lên, kinh mạch tạng phủ đã thành một đống hỗn độn. Linh lực phản phệ sẽ lấy mạng người ta. . .

Mà lúc này cương phong ngoài Huyền Thiên tháp đột nhiên tạm dừng, khiến cho thiên địa đình trệ vào lúc này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ha ha! Để ta đi bắt tiểu tử này....

Nguyên Tề Tử cười một tiếng, quay đầu ra hiệu cho sư đệ rồi lao thẳng về phía cửa đá đã hiện ra rõ ràng. Trên mặt Nhạc Thành Tử cũng nở nụ cười, ung dung vuốt râu. Mà những người còn lại thấy cương phong ngừng lại, dưới sự tò mò đều xông tới.

Kim Đan vỡ vụn, tu vi phản phệ chính là kịch liệt như vậy. Mắt thấy một thân tu vi trong giây lát sẽ mất hết, mà lão nhân vừa rồi không có hảo ý kia đã lao về phía cửa đá của Huyền Thiên tháp. Không ngờ! Sau sáu mươi ba năm lại vẫn mạng như chỉ mành treo chuông.

Hai mắt Lâm Nhất trợn lên, khóe miệng vẫn còn dính vết máu. Hắn thu công, giơ tay lên triệu hồi tứ tượng kỳ, quanh người trong phút chốc phủ kín long giáp, lúc bấm thủ quyết một trận gió mạnh phóng thẳng tới cửa đá. Mà cương phong đã đình trệ bỗng nhiên lại bắt đầu xoay tròn. tiếng kinh hô truyền đến, chính là mấy tu sĩ tới gần Huyền Thiên tháp đã bị cương phong nuốt trọn.

Lúc lao ra khỏi cửa đá, Lâm Nhất đã chạm trán Nguyên Tề Tử. Hắn không chút do dự theo cương phong đang xoay tròn bay lên trời.

- Ồ!

Kinh hô một tiếng, Nguyên Tề Tử đang đặt mình trong cương phong thoáng kinh ngạc, vừa thúc dục Huyền Thiên thuẫn bảo vệ người vừa giơ tay lên vẩy ra một thanh phi kiếm. Trong thần thức, tiểu tử trong tháp đã hóa thành gió xanh chui vào cương phong. Cũng nhạy bén đấy, có điều ngươi có thể trốn đi đâu được?

Phi kiếm Nguyên Tề Tử tế ra được bọc một tầng linh khí hộ thể, vừa bay ra ra xa vài chục trượng đã tan đi không thấy bóng dáng, lại vừa hay đánh trúng trận gió xanh đang bỏ chạy đó. Chỉ nghe rầm một tiếng, một bóng người bay ra khỏi cương phong, chính là Lâm Nhất miệng phun máu tươi.

- Bắt lấy hắn.

Theo tiếng hét, vô số đạo cầu vồng kiếm bay lên trời. Có lão tổ xuất thủ, mọi người ở đây có chút thả lỏng, mà khi ứng biến thì không ngại thể hiện thủ đoạn của riêng mình. Mắt thấy Lâm Nhất sắp bị bắt, ai ngờ thân thể hắn lại biến mất, một cơn gió mạnh lại lao thẳng về phía chân trời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Đây là Phong Độn thuật, chính là độn thuật thượng cổ thất truyền đã lâu.

Nhạc Thành Tử vuốt râu thở dài một tiếng. Nguyên Tề Tử thì luống cuống tay chân lao ra khỏi cương phong, lòng còn sợ hãi quay đầu lại nhìn xuống dưới, sau đó mới ngước lên trời, nói:

- Tiểu tử này kết đan không thành, vừa rồi lại bị ta đánh trúng hậu tâm, dĩ nhiên là thương càng thêm thương, mà vẫn có thể thoát được tay của ngươi và hai người chúng ta.

Khi nói chuyện, hai vị lão tổ thương đã biến mất.

Chỉ một lát sau, trên bầu trời xa mấy trăm dặm bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh của hai vị lão nhân đang ngơ ngác nhìn nhau.

- Thần thức của hai người chúng ta có thể đạt tới xa ngàn dặm, vừa rồi còn có thể thấy tung tích của tiểu tử đó, nhưng sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu rồi.

- Chẳng lẽ Phong Độn thuật của tiểu tử đó là đi phát ngàn dặm.

- Tiếp tục đuổi theo, tiểu tử đó có thương tích trong người.

- Sư huynh nói không sai, chỉ đành vậy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.