Vô Tiên

Chương 919: Tiên nhân tiểu nhân (2)



Nhìn Lâm Nhất ăn mặc như ngư dân, lại nhìn nhìn nữ tử phàm nhân trẻ tuổi này, Tiển Phong hơi ngây ra, lập tức cười âm trầm, nói:

- Lâm Nhất à Lâm Nhất, ngươi đúng là có phúc khí! Luôn có nữ tử cam nguyện chết vì ngươi! Có điều một nam nhân mà luôn trốn dưới váy nữ nhân, ngươi đúng là mặt dày.

Mắng đau một phen, Tiển Phong tay vuốt râu, lẩm bẩm:

- Nhìn nữ tử mình yêu chết đi, nhất là chết vô ích vì một tiểu tạp chủng, loại tư vị này thật chua cay!

Ngược lại nhìn Lâm Nhất, mang theo thần sức oán độc thở dài:

- Nhưng nếu nhìn nữ nhân của mình bị người ta giết chết, vậy sẽ có cảm thụ thế nào?

Tận hết thủ đoạn làm nhục, tra tấn Lâm Nhất tới chết đi sống lại, sau đó dẫn về sơn môn nhận thưởng, đây chính là tâm tư của Tiển Phong.

Nhận thấy được mấy phần không đúng, Lâm Nhất gạt cỏ trước mặt, bước tới, nói:

- Vũ Nhi quay về với ta, việc này không liên quan tới ngươi. Tiển Phong, ngươi dám động thủ với một nữ tử phàm nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Đại ca đi mau đi.

Vũ Nhi bất vi sở động, mà Tiển Phong thì lạnh lùng cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta xem ngươi có thể làm gì nào.

Hắn há miệng, một đạo kiếm quang đột nhiên bay tới.

- Súc sinh ngươi dám...

Nào ngờ, một tu sĩ danh môn đại phái lại động sát thủ với một nữ tử phàm nhân. Dưới cơn hoảng hốt, dưới chân Lâm Nhất đột nhiên dùng lực lao về phía trước, hắn phải cứu được Vũ Nhi. Mà cô nương đáng thương đó đang quay đầu nhìn Lâm đại ca của nàng ta, thân thể đã bị kiếm quang xuyên qua.

Trong tiếng kêu thảm của Lâm Nhất, cô nương đó từ từ ngã xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm đại ca của nàng ta. Hắn giống như gió lao tới, một tay ôm Vũ Nhi vào lòng. Mà miệng nàng ta đã hộc máu, sinh cơ đang mất dần.

Gọi khẽ "Vũ Nhi", Lâm Nhất điểm ngón tay như gió muốn chặn thương thế, muốn cứu sinh mệnh của Vũ Nhi. Nhưng thủ thuật của giang hồ đã định trước là vô ích. Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng lại đành bất lực, chỉ có thể luôn miệng an ủi:

- Vũ Nhi đừng sợ, có đại ca đi cùng ngươi.

Nhìn Lâm đại ca đã mất đi sự trấn định ngày xưa, nhìn Lâm đại ca vì nàng ta mà lo lắng vạn phần, Vũ Nhi nở nụ cười, cố hết sức giơ tay lên, nắm lấy vạt áo hắn, nói:

- Đại ca, đợi kiếp sau Vũ Nhi sẽ là nữ nhân của ngươi.

Chưa nói xong, phun ra một búng máu, nàng ta chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng dính máu vẫn lộ nụ cười thỏa mãn.

Chỉ trong chớp mắt, Vũ Nhi đáng thương đã hương tiêu ngọc vẫn, chết trong lòng nam nhân mà nàng ta yêu. Lâm Nhất trợn mắt, nhìn nữ tử luôn thích nắm vạt áo của hắn này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Vũ Nhi cứu mình, cũng luôn coi mình như thân nhân. Mà ở trong mắt Lâm Nhất, đây là một nữ oa nhi đáng thương, một đứa bé cơ khổ mà thôi! Mà một nữ tử yếu đuối như vậy, vào lúc sinh tử đã đứng ra chắn trước mặt hắn. Bởi vì nàng ta coi mình là duy nhất của nàng ta! Nam nhân mà nàng ta sẵn sàng hy sinh tính mạng!

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi, ta còn là nam nhân gì nữa!

Ôm chặt lấy thân thể Vũ Nhi, cả người Lâm Nhất run rẩy, buồn bã nói:

- Vũ Nhi... Là ta không tốt... Kỳ Nhi, là ta không tốt, ngươi không nên chết. Vũ Nhi, ngươi không nên chết đi...

Những cơn đau lòng xộc lên, khó có thể khống chế, hắn nhất thời không phân được rõ nữ tử trong lòng rốt cuộc là Kỳ Nhi hay là Vũ Nhi. Chỉ, cơn đau đó rất rõ ràng, rất giống nhau.

- Ha ha! Nhìn bộ dạng giống như cha chết mẹ chết của ngươi, đúng là hạ lưu. Lại một nữ tử nữa phải chết vì ngươi. ha ha ha!

Nhìn nhân vật danh chấn Đại Hạ này quần áo cũ nát, hai chân trần, ôm một nữ tử phàm nhân đau đớn vô cùng, một loại khoái ý hiếm có hiện ra trong lòng, Tiển Phong không nhịn được cười ha hả. Lâm Nhất, ngươi cũng có ngày hôm nay! Sư muội, nếu ngươi còn sống thì tốt biết bao, cũng tiện tận mắt nhìn kết cục của tiểu tử này!

Tiếng cười càn rỡ truyền tới trong tai, những lời nói làm nhục đâm vào trong lòng, bi thống và phẫn nộ khôn kể trong phút chốc xộc lên não, Lâm Nhất chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một tiếng sấm, tai nổ vang.

- Tiển Phong, ta giết ngươi.

Giống như phát ra một tiếng gầm thét từ tận đáy lòng, Lâm Nhất đột nhiên xoay người lại, mắt đỏ rực. trong thần sắc lộ ra vẻ dữ tợn chưa từng có, sát khí dày đặc nhanh chóng ùa ra, không ngờ khiến cho Tiển Phong run rẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.