Vô Tiên

Chương 935: Nợ cũ (2)



- Vẫn là Vệ trưởng lão có dự tính trước. Lâm Nhất, ngươi hãy thúc thủ chịu trói đi!

Người tới có chút quen mắt, chính là hai tu sĩ Trúc Cơ của Chính Dương tông Thiên Khu các. Lâm Nhất không bởi vậy mà kinh ngạc, vẫn chắp tay sau lưng, đuôi lông mày nhướn lên, hỏi:

- Hai người các ngươi theo Vệ Tòng phản Chính Dương tông, không phải là vì Lâm Nhất ta mới đến nơi này chứ?

Một người nói:

- Đương nhiên không phải! Lời đồn nói ngươi đã bị tổ sư Nguyên Anh của Huyền Thiên môn giết chết.

Tên còn lại nói:

- Các tiên môn hải ngoại đều quy thuận Hắc Sơn tông, cũng do Vệ trưởng lão thống nhất quản hạt, mà hắn và Trịnh gia là bạn cố tri, Hứ Châu đảo này tất nhiên là nơi thường trú của chúng ta!

Hai người lấy nhiều địch ít, tự cho là đã nắm chắc thắng lợi, lại do từng là đồng môn của Lâm Nhất, trong lời nói bớt đi vẻ cố kỵ. Chỉ có điều trong nháy mắt, liền nhận ra sự khác thường.

- Trịnh gia chủ đâu? Ngươi làm gì hắn rồi?

Một người lớn tiếng chất vấn, hắn và đồng bạn ngầm hiểu, khi lên tiếng đều song song lao lên.

Khi tới Hứ Châu đảo, Lâm Nhất gặp được hai tu sĩ là con cháu của Trịnh gia. Đoán ra Trịnh Thanh Toàn là tìm hai người này cầu cứu, hắn dứt khoát mở lưới chờ đợi. Quả nhiên đối phương đã lao vào.

Khi sắp sửa giao thủ, chỉ thấy trong hơn mười trượng bỗng nhiên có hào quang hiện lên, ba người sắp sửa chém giết ngay tức khắc mất đi thân ảnh. Sau giây lát, trận pháp tiêu tán, hiện ra một mình Lâm Nhất, trên tay cầm hai túi Càn Khôn.

Bốn đạo quang mang đột ngột từ mặt đất bay lên, tính cả túi Càn Khôn trong tay, bị Lâm Nhất thu lại. Chỉ là hắn ngược lại mở ra một ngọc phù rồi lập tức bay xuống dưới núi.

Nửa nén hương qua đi, Lâm Nhất đến trước mật thất dưới đất của Trịnh gia, giơ tay lên dùng ngọc phù vẽ lên trước cửa rồi đi vào. Chỉ chốc lát sau, sau khi càn quét khố phòng của Trịnh gia, hắn lại tìm một hầm rượu của Trịnh gia rồi lấy đi sạch, sau đó mới độn ra khỏi Hứ Châu đảo, bay tới sâu trong đại hải.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trên mặt biển mênh mông, một đạo hồng quang hướng về phía tây. Lâm Nhất không đi theo lối cũ, mà là ngự kiếm phi hành về nhà.

Lật tay lấy ra một vò rượu, ngửa đầu uống. Chắc là cảm thấy say, hoặc là xung động khi được về nhà, trên mặt Lâm Nhất lộ ra nụ cười lâu ngày không thấy.

Sau nửa tháng vừa ly khai Hứ Châu đảo, Vệ Tòng tới. Biết được Trịnh Thanh Tuyền và hai đệ tử bị giết, hắn không tức giận, mà một mình chạy đến một vách núi tựa biển của Trịnh gia, trông về phía đại hải xa xăm, sắc mặt âm trầm.

Trịnh gia đã dựa vào Hắc Sơn tông, Đại Hạ tiên môn, thậm chí là rất nhiều gia tộc, không có ai dám đến Hứ Châu đảo gây sự. Vệ Tòng đầu tiên là nghĩ tới một người, đó là một tiểu tử đã thất tung mấy chục năm. Chỉ là hắn sao lại đột nhiên xuất hiện, nhưng không phải hắn thì là ai? Mà nếu thật sự là tiểu tử đó, đối mặt với đại hải mênh mông, e là không ai có thể tìm được tung tích của hắn.

Dưới vách núi, sóng biển từng trận. Trên cô thách ở vách núi, Vệ Tòng đứng trong kình phong, tay áo phất phơ, vẻ mặt buồn bã. Hắn xoay người đi vài bước rồi thở dài.

Trước mặt Vệ Tòng là một nấm mồ cô lập, trên mộ bia có mấy chữ, là "Trịnh Châu Nhi chi mộ”.

Mỗi lần qua mấy chục năm, Vệ Tòng đều tới Hứ Châu đảo một chuyến. So với nói là có giao tình với Trịnh gia, chẳng thà nói là trong lòng có nhớ mong. Khiến cho hắn nhớ mãi không quên, cho dù nữ tử này sớm đã không còn ở nhân thế.

Đúng thời tiết này, chính là cuối thu hơn hai trăm năm trước, Vệ Tòng vừa kết thành Kim Đan không lâu, có việc công ra biển làm việc, trên đường qua nơi này, gặp được một nữ tử khiến hắn cả đời không quên.

Đó là một nữ tử phàm nhân của Trịnh gia, có dung mạo kinh thế, nhu tình như nước, được Vệ Tòng coi là người trời, đối phương cũng động lòng trước dáng vẻ thoát tục và thân phận tiên nhân của hắn. Đối với điều này, Trịnh gia đương nhiên là rất vui.

Có câu, người có mặt trời thì đẹp, hoa có mặt trời thì đỏ. Sau vài ba tháng, Vệ Tòng cảm thấy buồn chán. Tuổi của nữ tử phàm nhân chỉ có trăm năm, nhưng cảnh xuân tươi đẹp dễ mất. Nếu nhìn nữ nhân mình yêu ngày một già đi, cuối cùng trở thành tóc bạc da nhăn biến thành một đống đất vàng, hắn khó có thể chấp nhận được, càng sợ vì thế mà trì hoãn tu hành.

Không từ mà biệt, Vệ Tòng rất tiêu sái bỏ đi. Mà mấy chục năm sau, hắn mỗi lần qua Hứ Châu đảo đều khó tránh khỏi nhớ tới nữ tử này.

Phàm nhân thì sao? Vào ngày nàng ta thành nữ nhân của ngươi, đã định trước sẽ trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của ngươi rồi!

Một nữ tử phàm nhân bị tiên nhân vô tình vứt bỏ, năm sau sinh ra một đứa con trai. Nữ tử này ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nhi tử, nàng ta tin nam nhân kia của nàng ta rồi sẽ có một ngày trở về. Nhưng lúc sắp chết, trên trời không có tiên nhân bay tới, chỉ có mưa thu kéo dài không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.