Vô Tiên

Chương 936: Chốn cũ (1)



Biết được tất cả về nữ tử phàm nhân kia, Vệ Tòng vì thế mà hối hận cũng không kịp. Mà con hắn thì đã thành gia lập nghiệp, sống yên phận những ngày tháng của mình.

Tiên nhân thì sao? Vì hổ thẹn, Vệ Tòng không dám đối mặt với gia đình mà hắn vô tình vứt bỏ này. Hắn tìm tới gia chủ Trịnh gia, lờ mờ nói ra ý đồ đến. Có một cao thủ tiên môn như vậy làm chỗ dựa, Trịnh gia tất nhiên là vội vàng đáp ứng. Thế là mấy chục năm sau, một tu sĩ Luyện Khí được đưa đến Chính Dương tông.

Được gia chủ Trịnh Thanh Toàn coi là cháu ruột, mà tổ phụ chân chính của hắn là ai, e là không mấy người biết, bản thân hắn cũng ngây thơ không biết, cũng không ngại Vệ Tòng che chở, quan tâm đầy đủ tới đệ tử Trịnh gia.

Không sai, chính là tôn tử ruột thịt của Vệ Tòng, chính là trong các hậu nhân lưu lại ở Hứ Châu đảo, người duy nhất có thể tu luyện.

Dưới sự dốc lòng chiếu cố của Vệ Tòng, quả nhiên không tầm thường, tuổi còn nhỏ đã trúc cơ thành công, được hắn nhận làm đệ tử thân truyền, trong thâm tâm lại yêu thương đệ tử này như tôn tử. Đương nhiên, việc này không thể nói rõ, rồi có lúc sẽ nhận người nhà.

Vệ Tòng tự nhận thiên tư dị bẩm, chính là kỳ tài tu luyện bất thế. Hắn có một ngày sẽ vượt qua Chính Dương tông Yến Khởi, trở thành Đan Dương sơn đệ nhất nhân. Hắn cũng tin tôn tử của mình sẽ trò giỏi hơn thầy, trở thành trẻ tuổi tài tuấn được vạn người chú ý. Ngày sau, khi tới thăm mộ nữ tử phàm nhân kia, sự hổ thẹn trước kia cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Ai ngờ lại mọc ra một Lâm Nhất, không ngờ lại giết tôn tử của mình, khiến cho đôi ông cháu chưa nhận nhau này thành sinh tử chia lìa. Vệ Tòng sao có thể không đau lòng, phẫn hận! Mà Yến Khởi và chưởng môn sư huynh thì mang ý đồ với bí kíp trong tiên cảnh, vì tiểu tử đáng giận kia mà vứt bỏ Đan Dương sơn không để ý tới.

Hừ! Tưởng Vệ Tòng ta là đồ ngốc à! Các ngươi không ngờ không để ý tới an nguy của tông môn, ta việc gì phải làm ngụy quân tử, mà không ngại làm một hồi chân tiểu nhân. Huống chi, thù giết cháu không đội trời chung! Cục tức này ta sao có thể chịu được!

Ai ngờ, tiểu tử đó sau khi dâng ra công pháp đoạt được, cuối cùng bị người ta đánh thành trọng thương, lại bị Huyền Thiên môn vây khốn sáu mươi ba năm, về sau bị lão tổ Nguyên Anh đuổi giết, đến nay sinh tử không rõ.

Lâm Nhất, ngươi tốt nhất hãy chết đi. Ta thật sự kỳ vọng là ngươi giết gia chủ Trịnh gia, hắn thật sự đáng chết. Nếu không phải ký thác thù hận của Trịnh gia lên người Nguyên nhi, hắn sao lại chọc vào tên họa hại ngươi!

Có điều thù giết cháu không đội trời chung, Lâm Nhất, ta tất sẽ giết ngươi!

Sau khi suy nghĩ hỗn loạn một phen, thở dài, thần sắc của Vệ Tòng lộ ra mấy phần hiu quạnh. Hắn hướng về phía mộ bia trước người nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Châu nhi, ngươi là nữ nhân tốt, ta lại vứt bỏ ngươi mà đi. Mà đứa cháu tốt mà ngươi cho ta thì lại bỏ ta mà đi. Đây chẳng phải là báo ứng sao.

Đây là trận tuyết đầu tiên của kinh thành.

Bông tuyết không nhanh không chậm tô điểm phiến thiên địa này. Đập vào mắt đều là một mảng trắng xoá.

Bên bờ Thương Thủy, cành liễu trụi lủi đã thành que tuyết, lặng lẽ lay động, thỉnh thoảng lại quật vào người đi đường, làm bắn ra những bông tuyết. Một người trẻ tuổi đi ở ven bờ, chỉ có trong ánh mắt là lộ ra mấy phần hồi ức.

Đi tới trước thuyền hoa đỗ ở ven bờ, người trẻ tuổi dừng chân. Có tiếng tiêu mơ hồ truyền đến, xen kẽ có mấy tiếng đàn sáo, khiến cho hàn ý tuyết đông bớt đi mấy phần, cũng khiến Thương Thủy này có thêm một phần phong quang kiều diễm.

- Như Yên, tiếp khách.

Một tiếng hô sắc nhọn truyền đến, thuyền hoa rối ren, lập tức lại như xưa, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Chỉ có thần sắc của người trẻ tuổi ở trên bờ là thoáng kinh ngạc, lại lặng lẽ lắc đầu.

Đầu phố Thập Tự, năm đó là pháp trường. Một góc của hình đài là mới dựng, chỉ có cột cờ trụi lủi dựng thẳng, chỉ thẳng lên trời. Mấy gốc cây khô ở góc đường bị gió tuyết che lấp, nhất thời khó thấy màu hồng đào.

Lúc này, sắc trời ảm đạm, đèn lồng mới thắp, trong tuyết bay đầy trời, kinh thành có thêm một chút mông lung rèo rắt!

Lâm Nhất đã trở lại! Ngự kiếm phi hành hai tháng, trên đường đi nhầm mấy lần, trải qua dày vò, hắn vào một tháng trước đông chí vẫn chạy tới kinh thành Đại Thương.

Khi tới kinh thành, Lâm Nhất hơi cảm thấy kinh ngạc! Trong thành còn đỡ, đại khái vẫn giống với tình hình trước kia. Nhưng ngoài thành thì chiến hào trải rộng, còn có vô số binh doanh, cho dù trời đổ tuyết lớn mà vẫn có binh sĩ đang tuần tra, tư thế sẵn sàng ra trận, chẳng lẽ Đại Thương phát sinh biến cố gì ư?

Thay đổi triều đại thì sao, những cái này chẳng liên quan gì tới Lâm Nhất cả. Cho dù là trong thần thức nhìn thấy bên trong hoàng thành có hai tu sĩ Luyện Khí, hắn cũng mặc kệ, sau khi đi bộ một vòng trong kinh thành, liền ở trong bóng tối có được một thân ảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.