Vô Tiên

Chương 942: Dừng bước (1)



Một mình đứng lặng rất lâu ở Thập Tự Nhai rộng ràng, Lâm Nhất đang Chắp tay sau lưng bỗng nhiên đuôi lông mày khẽ nhúc nhích. Khí cơ mạnh mẽ của ánh sáng mặt trời giống như có một tia liên thông với đan vỡ trong cơ thể, lại khiến người ta khó có thể nắm lấy, không thể thể hội.

- Ha ha! Vị sư huynh này đang làm gì thế? Chẳng lẽ là đang ngửi mùi bánh bao?

Theo một tiếng nói hơi có vẻ non nớt vang lên, Lâm Nhất đang suy tư mở bừng mắt. Bên cạnh là một tiểu đạo sĩ mười hai mười ba tuổi, bộ dạng khôn lanh, đang nghiêng đầu nhìn hắn, còn không quên vươn tay ra chỉ về phía ven đường.

- Bánh bao của Thái Bình tửu lâu rất ngon! Gặp nhau chính là có duyên, ta mời ngươi ăn hai cái nhé?

Tiểu đạo sĩ nói xong lại cười ha ha với Lâm Nhất, vung tay áo quay đầu đi. Ven đường chính là cửa hàng bánh bao của Thái Bình tửu lâu.

Nhìn thân ảnh của tiểu đạo sĩ này, Lâm Nhất có chút thất thần, lập tức liền lắc đầu cất bước đi tới.

- Cổ chưởng quầy, cho ta hai lồng bánh bao và hai bình trà!

Tiểu đạo sĩ rất quen thuộc hô, rồi tùy tiện ngồi xuống một cái bàn. Chưởng quầy là người trung niên đôn hậu, vừa làm việc vừa cười nói:

- Thì ra là Tiểu Ngư đạo trưởng, mấy ngày không gặp rồi, ha ha!

- Ha ha! Giờ không phải là gần đông chí rồi sao! Ta phụng sư mệnh tới đốc thúc một số công việc mua bán, bận rộn mất mấy ngày. Vị sư huynh này đừng khách khí, mau ngồi đi. Chưởng quầy tính tình phúc hậu, nước trà không tính tiền.

Tiểu đạo sĩ tuy ra vẻ già dặn, nhưng lời nói khó tránh khỏi vẫn mang theo vẻ trẻ con.

- Chẳng lẽ là muốn ăn bánh bao, Tiểu Ngư đạo trưởng mới tìm cớ chuồn ra khỏi sơn môn!

Cổ chưởng quầy nói xong liền bật cười, đã đưa bánh bao và trà tới, gật đầu một cái với Lâm Nhất rồi cười nói:

- Vị đạo trưởng này nhìn lạ mặt thế, ha ha! Mời ngồi, nếm thử bánh bao của lão Cổ ta đi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tiểu đạo sĩ tên là Tiểu Ngưu không để ý tới câu đùa của chưởng quầy. Hắn nuốt nước miếng rồi khẩn cấp vươn tay ra. Một cái bánh bao cắn một miếng hết một nửa, lúc này mới có chút thích ý cười vui sướng.

Gật đầu với chưởng quầy, Lâm Nhất vén vạt áo ngồi xuống. Tiểu đạo sĩ ở Bên cạnh khách khí nói:

- Vị sư huynh này cứ ăn hết mình đi. Tiểu Ngư Nhita làm chủ, bánh bao này đúng là ngon thật.

Cầm lấy một chiếc bánh bao, chậm rãi nhấm nháp trên mặt Lâm Nhất lộ ra nụ cười thản nhiên. Bánh bao rất ngon, vỏ mỏng lại thơm. Có phải là hương vị năm đó hay không thì không nhớ nổi. Thấy Tiểu Ngư ăn sảng khoái, hắn đẩy lồng bánh bao trước mặttới.

- Ngươi không đói bụng à? Vậy ta không khách khí nữa.

Tiểu Ngư đạo trưởng thấy Lâm Nhất vẫn cầm một chiếc bánh bao chậm rãi mà ăn, hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục nhai.

Lâm Nhất uống chén trà xanh, Tiểu Ngư đã ăn xong bánh bao. Hắn đứng dậy vuốt cái bung đã trương phềnh, cười hắc hắc rồi từ thắt lưng lấy ra mấy đồng tiền, miệng nói:

- Tiền hai lồng bánh bao ta trả...

Mà chưởng quầy ở đối diện thì cười ha ha:

- Cứ coi như lão Cổ ta mời hai vị đạo trưởng.

Trên người Lâm Nhất có không ít trên người, còn mang theo toàn bộ khố phòng của Hứ Châu đảo Trịnh gia. Có vàng có bạc, chỉ là không có tiền đồng. Hắn nhìn chưởng quầy họ Cổ, đứng dậy, giơ thỏi vàng lên ném tới rồi xoay người bỏ đi.

- Trời đất ơi! Mấy cái bánh bao không đáng một thỏi vàng lớn như vậy đâu, thế này không phải là hù chết người à.

Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Cổ chưởng quầy, còn có tiếng thở dốc hổn hển và tiếng bước chân dồn dập. Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, từ ngã tư đường đi thẳng về hướng bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.