Vô Tiên

Chương 945: Thương mang (2)



Có người kinh hô một tiếng.

- Ta từng được may mắn bái kiến từ xa một lần, kia không phải là tổ sư lão nhân gia tới sao?

Lại có một người kinh hô.

- Hắc hắc, không ngờ có thể chính mắt nhìn thấy sư tổ, hôm nay vận khí không tồi!

Đây là Ngư Nhi trốn sau đám người mừng thầm.

- ...

Lão già đó đó tới trước sơn môn, bỗng nhiên cả người khựng lại, ngơ ngẩn nhìn người trẻ tuổi mặc áo bào tro kia, thần sắc biến ảo bất định. Các đệ tử sợ quá, vội vàng tránh sang hai bên, muốn thi lễ yến kiến. Ai ngờ vị tổ sư khó gặp một lần này chậm rãi quỳ xuống, lệ già chứa chan, thất thanh nói:

- Đệ tử Thiên Phúc khấu kiến sư phụ!

Lập tức, bốn phía lặng ngắt như tờ. Lập tức, rất nhiều đệ tử của Huyền Nguyên quan cùng với người vây xem rốt cuộc không ai dám đứng nữa, rầm rầm quỳ xuống. Trước sơn môn chỉ có một mình Lâm Nhất đứng đó.

- Sư phụ... Đệ tử đón ngài về núi.

Lão giả dập đầu thật mạnh, khóc không thành tiếng.

Khi rời Cửu Long sơn, từ trong lời nói của Mộc Thanh Nhi liền đoán được ở Huyền Nguyên quan vẫn còn cố nhân đang sống, mới thử truyền âm gọi một chút, lão giả râu bạc này không ngờ đúng là Thiên Phúc. Thở dài, mắt Lâm Nhất ửng đỏ, chậm rãi đi lên phía trước đỡ Thiên Phúc đã thành lão giả lên, cẩn thận quan sát. Đối phương kinh hỉ khó nén, liên tục nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Bộ dạng của sư phụ không thay đổi, cho dù là tiếng nói cũng vẫn vậy! Đây không phải là mơ chứ.

Đứa bé mười tuổi trước kia hiện giờ đã thành lão giả đầu bạc, trên mặt vẫn mơ hồ có mấy phần quen thuộc. Lâm Nhất gật đầu, cảm khái nói:

- Ngươi thì lại già rồi. Ở rrước mặt nhiều vãn bối như vậy đừng có khóc!

- Còn có thể nhìn thấy sư phụ, rơi vài giọt nước mắt cũng là phúc duyên của Thiên Phúc lớn.

Nói xong, Thiên Phúc nhận ra có gì không đúng, ngược lại hỏi:

- Có phải là không để lão nhân gia ngài vào không?

- Tổ sư thứ tội, các đệ tử thật sự không biết vị này là...

Hai đệ tử thủ vệ vội vàng bước tới, quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu.

- Hừ! Lớn mật.

Thiên Phúc lập tức trừng mắt, sắp sửa phát hỏa, lại bị Lâm Nhất ngăn lại.

- Đi theo ta...

Bỏ lại một câu, hắn chậm rãi đi vào sơn môn, trước mặt vừa hay có mấy vị đạo sĩ trung niên đi tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thiên Phúc tức giận đến ngón tay run run, muốn phát hỏa với đệ tử đang quỳ dưới đất, lại sợ sư phụ không vui. Hắn vung tay áo đuổi theo, mấy vị đạo sĩ trung niên định chào thì lại bị mắng:

- Thấy sư phụ của Thiên Nguyên Tử ta còn không lễ bái.

Những lời này có tác dụng hơn bất kỳ điều gì, Thiên Phúc vừa dứt lời, mấy người đó đã vội vàng quỳ xuống ven đường, miệng hô bái kiến tổ sư. Lâm Nhất coi như không thấy, chỉ tiếp tục tiến về phía trước.

Lâm Nhất và Thiên Phúc đi xa, mấy đạo sĩ trung niên đó lúc này mới dám đứng lên, trong thần sắc lộ ra vẻ bối rối hiếm có. Mọi người trước sơn môn cũng đều đứng dậy, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, đều lộ ra có chút mất hồn mất vía.

Ngư Nhi ở trong đám người thì sắc mặt tái nhợt, trán túa mồ hôi, vẫn hai tay ôm ngực, bộ dạng kinh hồn chưa định. Thầm nghĩ, sư phụ của tổ sư? Ta dám gọi hắn là sư huynh! Xong rồi, các trưởng bối nếu biết việc này, ta kiểu gì cũng bị lột da mất. Nhưng lão nhân gia hắn sao lạ trẻ thế? Hắn trong lòng sợ hãi, trốn trong đám người cũng không dám thò đầu ra.

Mà vị Mai đại thiện nhân đến đạo quan dâng hương kia sau khi thất thần thì liên tục dùng tay vỗ trán, thở dài với người nhà ở bên cạnh!

- Ân nhân năm đó cứu Mai gia ta không phải tên là Lâm Nhất sao? Hắn lại là sư phụ của quan chủ, đúng rồi! Gặp chân nhân mà không nhận ra, lỗi quá.

Mấy vị trung niên trung niên đi tới trước sơn môn, ngọn nguồn biết được ngọn nguồn liền không tránh được trách cứ thủ vệ một phen. Có điều, mấy người này sau một thoáng hoang mang thì lập tức lộ vẻ vui mừng. Người trẻ tuổi được tổ sư gọi là sư phụ thì không thể là giả được, chắc chắn là cao nhân đắc đạo trở về. Nếu như vậy, Huyền Nguyên quan trên dưới chẳng phải là có thêm phúc à. Chỉ có điều tục danh của tổ sư gia nên để các đệ tử biết mới được!

Dọc theo thềm đá quen thuộc đó, Lâm Nhất chậm rãi đi lên Tiên Nhân đỉnh. Càng lên cao gió càng lớn. Mà hắn thì tay áo không bay, cả người đắm chìm trong hồi ức. Xa xa là một mảng thương mang.

Thiên Phúc đi theo phía sau không dám nói gì, trong ánh mắt lộ vẻ cảm khái và vui sướng. Một tiếng thét dài khi sư phụ đi vẫn văng vẳng bên tai. Khi sư phụ trở về vẫn là bộ dạng như vậy. Giống như tất cả chỉ mới chớp mắt, khiến người như ở trong mộng. Một câu 'Thiên Phúc, lăn ra đây cho ta’ đó, ha ha, thoáng cái đã lay tỉnh người trong mộng.

Chỉ có điều khi tỉnh mộng thì đã qua bảy mươi tám năm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.