Vô Tiên

Chương 949: Tâm nguyện (2)



- Sư phụ, đệ tử có một chuyện muốn nhờ.

Thiên Phúc sau khi vui mừng thì vội vàng khẩn cầu

- Đệ tử thọ nguyên không còn nhiều, chỉ muốn trước lúc lâm chung theo hầu hạ sư phụ, xin sư phụ thành toàn.

Nói xong, hắn quỳ xuống, rất có không đứng dậy không đáp ứng thì không đứng dậy.

Nghĩ nghĩ, Lâm Nhất hỏi:

- Nếu ngươi không ở đạo quan.

Hắn chưa nói hết, Thiên Phúc đã thầm thở phào nói:

- Sư phụ yên tâm, đồ tử đồ tôn của ngài đều đã lớn rồi.

- Sư phụ, các đệ tử có việc muốn bẩm báo.

Xa xa có người cao giọng gọi sư phụ, Thiên Phúc không để ý, chỉ quỳ gối nhìn chằm chằm Lâm Nhất.

- Đứng dậy đi,

Lâm Nhất phất tay áo, Thiên Phúc không thể không đứng dậy. Hắn chắp tay lui về phía sau một bước, lập tức xoay người lại, có chút tức giận trách mắng:

- Cút đi cho ta.

Thiên Phúc thấy Lâm Nhất đã động lòng, đang nghĩ cầu xin thêm không khéo sẽ được như ước nguyện, ai ngờ lại người người làm gián đoạn. Hắn trừng mắt, uy nghiêm lập tức được thể hiện ra, khiến cho bảy đạo sĩ vừa chạy vào sợ tới mức vội vàng dừng bước, từ rất xa đã khom mình hành lễ, miệng nói, bái kiến sư phụ! Bái kiến sư thúc!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bảy người này đều là lão giả đã sáu, bảy mươi tuổi, ở trước mặt Thiên Phúc lại như trẻ con, thở mạnh cũng không dám. Nhưng có người không lĩnh tình, tức giận giậm chân, há miệng mắng:

- Bọn nhóc, sư tổ các ngươi ở đây, còn không mau lễ bái.

Thiên Phúc mắng xong lại sợ thất lễ, vội vàng xoay người nhất thần sắc xấu hổ nói:

- Sư phụ, năm người này là đám đệ tử không nên thân của ta, hai người đó là đệ tử của Nguyên Phong sư huynh, đều là hạng bất tài, xin lão nhân gia đừng trách.

Bảy vị này đã một đống tuổi rồi, bị như vậy quở trách như vậy lại cũng không để ý, đồng loạt nhìn về phía lều cỏ.

Có đệ tử bẩm báo, nói là tổ sư Huyền Nguyên quan hồi sơn, lại do lão quan chủ Thiên Nguyên Tử đạo trưởng tự mình quỳ nghênh đón trước sơn môn. Việc này đã truyền khắp Tiên Nhân đỉnh, bảy đại trưởng lão của đạo quan sao còn có thể ngồi yên, có hai người đang bế quan cũng bị kinh động, vội vàng cùng nhau tới cầu kiến để phân biệt thật giả.

Trong lều cỏ, một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu xám đang ngồi ngay ngắn, bộ dạng hai mươi tuổi, tóc dài áo choàng, lại giữ một cái đạo kế (búi tóc) quái dị, bên trên còn cắm một cây trâm rồng, thắt lưng giắt một hồ lô rượu cả người lộ ra vẻ phiêu dật mà tùy ý. Hai hàng lông mày như đao, ánh mắt sáng rực, trong thần sắc mang theo nụ cười khó hiểu, đang quan sát đám người.

- Ha ha, để người ở ngoài cấm địa vào! Hắn không phải các ngươi gửi lời vào sao.

Lâm Nhất cười nói, bảy người này chắc là trung kiên của Huyền Nguyên quan, đều là người quyền cao chức trọng, cho dù là có lòng muốn bái, nhưng lòng vẫn mang nghi vấn. Nói không chừng còn có thể nghi ngờ lai lịch của Lâm Nhất hắn!

Có điều, uy vọng của Thiên Phúc rất cao, những lão giả này vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống. Chỉlà trong lòng vẫn nghi ngờ. Sư tổ sao lại trẻ tuổi thế?

- Đạo Hanh, ngươi điếc à, không nghe sư tổ phân phó sao?

Thiên Phúc lại tức giận quát một tiếng, một lão giả râu tóc năm mươi tuổi vội vàng đứng lên quay đầu rời đi, chỉ lát sau liền dẫn một lão giả khác vào, chính là Mai đại thiện nhân ở trước sơn môn.

- Ta chính là Mai Thiện của Thái Bình trấn Mai gia tửu lâu, khi còn bé từng được đạo trưởng cứu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lão giả chắp tay thi lễ, chưa nói xong liền nghe có người hỏi:

- Mai Trung Văn là gì của ngươi?

- Chính là gia phụ!

- Ngươi chính là đứa bé trong tã lót đó à.

Sau khi một người hỏi một người đáp, tin chắc suy đoán trong lòng, lão giả kinh hỉ nói:

- Gia phụ có nói, ơn cứu mạng không dám quên! Dâng hương mấy chục năm ở Huyền Nguyên quan, bất chấp mưa gió, chỉ để thể hiện tấm lòng. Hôm nay có thể trực tiếp được cám ơn đạo trưởng, không uổng!

Nói xong hắn quỳ xuống khấu đầu.

Năm đó sau khi Lâm Nhất rời nhà, trên đường cứu phu phụ Mai Trung Văn của Thái Bình tửu lâu cùng với một đứa trẻ còn trong tã lót. Mà vị lão giả này chính là là đứa trẻ đó, người này hàng năm dâng hương cung phụng, chính là cảm động và nhớ ơn cứu mạng của mình! Khôn ngờ Mai gia biết tri tân, cảm ân và trọng ân.

Nhìn Mai Thiện lễ bái, đứng dậy, Lâm Nhất không ngăn cản, để cho hắn được toại nguyện. Giơ tay lên phẩy khẽ, Lâm Nhất nói:

- Mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ này cho ngươi, trời đông giá rét, mau về nhà đi!

Một bình ngọc chậm rãi bay tới trước mặt, bồng bềnh mà không rơi. Mai Thiện ngạc nhiên rồi vội vàng vươn tay đỡ lấy, cảm ơn không thôi, lúc này mới cáo từ rời đi.

- Các ngươi cũng thối lui đi!

Nhìn bảy vị lão đạo sĩ quỳ dưới đất, Lâm Nhất nhẹ giọng nói. Đối phương ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Mới rồi Mai đại thiện nhân đã xác nhận, mà tình cảnh của bình ngọc đó lại khiến người ta hoảng sợ. Không cần phải nói, vị tổ sư trẻ tuổi này đã tu thành thuật không già rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.