Vô Tiên

Chương 963: Lâm viên (2)



Phong sơn trận pháp đơn sơ này xem như đã đại công cáo thành, vì thế, Lâm Nhất cảm thấy vui mừng. Phong sơn đại trận của tiên môn là mượn dùng linh mạch chi lực dưới đất để chống đỡ cho pháp trận, còn cần người lo liệu. Phong sơn trận pháp của Tiểu Thiên ao có ngọc bội, linh thạch và cây cối câu thông với thiên địa chi lực, lại từ ngọc bội và cây cối kết thành trận pháp, phối hợp với nhau, không cần người khống chế. Bắt đầu từ hôm nay, sau khi trận pháp mở ra thì sẽ tự vận chuyển, cho đến khi cây cối chết héo, ngọc bội bị hủy. Nếu không trận pháp này vĩnh viễn không ngừng.

Mà việc gì cũng có lợi hại, trận pháp của Tiểu Thiên ao khác xa phong sơn đại trận. Nếu đại trận cây cối chắp lại thì chỉ có tác dụng ẩn giấu và mê hoặc. Nhưng ở Đại Thương thì trận này đủ kinh thế hãi tục rồi!

- Đây là ngọc bội để mở hành lang ra vào, một cái trong đó ngươi cất đi, phòng ngừa bất trắc!

Hai phiến ngọc bội giao cho Thúy Nhi, Lâm Nhất lại nói:

- Từ nay về sau, người trong Tiểu Thiên ao có thể ra vào, người ngoài thì không thể không tìm được nơi này!

- Có thể tránh chiến tranh, để tộc nhân được sống an nhà qua ngày, thế là đủ rồi!

Lâm Thúy Nhi tiếp nhận ngọc bội, nhìn núi rừng xung quanh, sinh sinh cảm khái. Mà thôn dân trong Tiểu Thiên ao giờ mới biết dụng ý của Lâm đại tiên nhân, cảm niệm ân đức của hắn, tự phát lập tấm bia đá dưới gốc đại thụ ở cửa thôn, bên trên khắc hai chữ to Lâm Viên.

Phía bắc Thiên Bình trấn Đại Thương, Tiểu Thiên ao mà mọi người biết tự dưng biến mất. Tục truyền ở địa phương đó xuất hiện một tiên cảnh 'Lâm Viên', từng có người đi vào một hồi, đợi khi đi tiếp thì không còn đường để theo.

Năm thứ năm sau khi Lâm Nhất về nhà, Thúy Nhi qua đời, hưởng thọ chín mươi lăm tuổi. Lão nhân đức cao vọng trọng trong Lâm Viên này vào một hoàng hôn ngày mùa thu. Nắm tay đại ca mỉm cười mà đi. Nàng ta từng nói, nếu như có kiếp sau, ngươi vẫn là đại ca của ta!

Đưa tiễn muội tử, giống như đưa tiễn một đoạn cố sự sinh mệnh. Lâm Nhất không buồn không vui, mỗi ngày đều tĩnh tọa trên vách núi Tây Sơn, nhìn mặt trời lên mặt trời lặn, xuân đi thu đến, còn có sinh lão bệnh tử trong Lâm Viên. Cách không xa phía sau hắn, Thiên Phúc lặng lẽ kề bên. Hắn thỉnh thoảng lại nhìn bóng dáng sư phụ rồi tươi cười nhắm mắt ngồi ngay ngắn.

Lúc Mặt trời lặn, hai thầy trò đứng dậy theo đường núi trở về. Lúc đêm dài, Lâm Nhất bỏ rượu uống mãi không sau xuống, ngả đầu ngủ, một đêm không mơ!

Đợi tới lúc bình minh, hai thầy trò lại xuất hiện dưới tàng cây cổ thụ ở cửa thôn, bên hồ nước, đi một vòng quanh thôn trang, cuối cùng tới vách núi đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cây cối trên núi trở nên tươi tốt hơn, dưới nắng ấm có gió mát thổi qua, cũng bớt đi cái nóng mùa hạ.

Thiên Phúc vẫn nhắm mắt tĩnh tọa như xưa, râu trắng đung đưa dưới cằm, thần thái tường hòa. Sư phụ dạy pháp môn hành khí bất đồng, tuy nói là vô dụng với mình, nhưng lại có thể mang tới cảm thụ kỳ dị. Đặt mình trên vách núi này, trong thổ nạp khí tức dần dần có thể cảm nhận được sự rộng lớn của thiên địa. Hắn có thoải mái và khoái ý khi được dung nhập vào trong đó!

Cách đó không xa, Lâm Nhất nằm nghiêng trên cỏ. Một tay cầm Tử Kim Hồ Lô, một tay bấm loạn, cả người lộ ra vẻ lười nhác mà tùy ý.

Trên một khoảng đất nhỏ trước người, mấy con kiến núi đang bò. Ngón tay Lâm Nhất bấm một, một đạo cấm chế vô hình đánh tới. Không đi được lên trước, mấy con kiến lại vòng vòng tại chỗ. Lẳng lặng bàng quan nhìn sinh mệnh hèn mọn này đang thất kinh, hắn nhấp một ngụm rượu, thờ ơ.

Một lát sau, một con kiến trong đó chui vào khe trên đất rồi tiếp tục đi về phía trước, đồng bạn còn lại cũng vội vàng đi theo, khiến cấm chế nho nhỏ dựng trên đất thành vật trang trí. Khe rãnh chẳng qua là cái phải vượt qua trên đường mà thôi.

Thu lại cấm chế vừa rồi, mặc cho mấy con kiến chấp nhất tiến về phía trước. Lâm Nhất ngẩng đầu lên, vươn tay ra bắn ra chỉ phong mạnh mẽ, mấy chiếc lá cây chậm rãi theo gió rơi xuống. Ngón tay hắn bỗng nhiên lại bấm mấy ấn quyết, không có dao động linh lực, lại lờ mờ tác động khí cơ bốn phía. Thế rụng của lá chậm lại, bồng bềnh giữa không trung lắc lư vô định.

Chỉ là vào lúc lá cây rời cành, nó đã không thoát khỏi vận mệnh phải rơi xuống.

Lúc này trong Lâm phủ dưới núi có người chạy, đang lớn tiếng kêu to.

Lâm Nhất quay đầu nhìn Thiên Phúc, đứng dậy mà đi. Khi hắn hiện thân ở trước Lâm phủ, Lâm Bình kinh hỉ nói:

- Tức phụ của trưởng tôn nhà ta có thai mười tháng, khi sắp lâm bồn thì ngất đi. Bà đỡ và lang trung trong thôn đều thúc thủ vô sách, đang muốn tìm tổ phụ nhờ nghĩ biện pháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.