Vô Tiên

Chương 970: Vi thị (1)



Đây là một khối long hài của chân long! Cốt hài to mấy trượng, dài trăm trượng trắng sáng như ngọc, cái đầu rồng cực to uốn lượn ở giữa, giận giữ hướng lên trời, còn mang theo vẻ oai hùng bất khuất khiến người ta tim đập nhanh, khiến người ta động dung! Yêu khí từ trên người tỏa ra chính là nguyên nhân khiến cá to trong biển biến thành yêu vật

Chỉ một khối long hài đã có khí thế như vậy, không khó tưởng tượng sự cường đại trước kia của nó! Mà nếu tồn tại từng ngạo thị thương khung lại bị ai đánh cho rơi rụng vẫn lạc thế này?

Ngẩng đầu lên, quan sát chung quanh một lúc, Lâm Nhất vẫn không nén được kinh hãi trong lòng. Một mảng hải vực to hơn mười dặm này, chính là cự long khi rơi xuống đập ra. Bởi vậy có thể thấy được đó là một tình cảnh kinh thiên động địa thế nào!

- Đừng suy nghĩ bậy bạ, không ai phân trần cho ngươi đâu! Trên đời này chuyện hồ đồ quá nhiều, ngươi có thể nghĩ ra được bao nhiêu! Trong thiên hạ long hài hoàn hảo không thấy nhiều đâu, thu hồi nó đi, đây cũng là một phần cơ duyên của ngươi đó!

Chắc là biết được tâm tư của Lâm Nhất, lão long lên tiếng nhắc nhở, trong giọng nói đã bớt đi mấy phần lệ khí, có thêm mấy phần cảm khái!

Yên lặng gật đầu, Lâm Nhất vươn tay tóm một cái. Long hài chậm rãi thoát khỏi bùn lắng, ánh huỳnh quang lóe lên, bị thu vào trong Càn Khôn giới. Khi hắn quay về mặt biển, trong lòng lại sinh ra nghi vấn mới. Trong long hài này vì sao không có long đan?

Đối với tính tình của lão long, Lâm Nhất xem như đã biết đại khái. Hắn vẫn nén nghi vấn trong lòng xuống, tạm gác sang một bên đợi sau sau từ từ tìm hiểu.

Sau khi về lại mặt biển, Lâm Nhất không vội vàng đi ngay mà ở trên đảo điều tức nửa ngày. Khi hắn đứng dậy, lại vừa uống rượu vừa đi dạo trên bãi biển, nhìn một dãy hòn đảo nối liền, lại lâm vào trầm tư. Ai ngờ lão long không nói mộ câu nào, mặc cho một người tự lần mò suy tư trong gió biển.

Không ai để ý, Lâm Nhất đành phải động thân bay về phía trước. Sau hơn mười ngày, trong thần thức của hắn phát hiện một hòn đảo quen thuộc, khiến hắn hơi an tâm một chú. Ít nhất thì cũng không đi sau đường, đã dần dần tới gần Đại Hạ rồi.

Lâm Nhất Vốn định tiếp tục tiến về phía trước, bỗng cầu vồng kiếm chuyển hướng tới thẳng hải đảo đó. Tìm sơn khẩu nóng bức kia, hắn hạ thẳng xuống, sau một tiếng đồng hồ, lại ngự kiếm bay lên không. Có người châm chọc, đức hạnh ăn xin!

Đối với sự trào phúng của lão long, Lâm Nhất đã quen lắm rồi, phớt lờ, ngược lại tự cảm thấy vui. Hải đảo đó chính là Toại đảo, hắn tới sơn khẩu là để tìm kiếm linh thạch. Bằng vào tu vi Kim Đan, đi tới chỗ nham thạch nóng chảy dưới lòng đất, Lâm Nhất cũng có chút thu hoạch. Ăn xin? Ít nhất thì đó cũng là mấy chục khối linh thạch thượng phẩm, còn có mấy khối linh thạch cực phẩm, trên đời này có ai hào phóng bố thí như vậy không!

Trong địa huyệt cuối Toại đảo, thổ dân tự sinh tự diệt vẫn sinh sống, Lâm Nhất không quấy rầy họ. Nếu đã đến đây, chỗ lúc trước tránh không kịp đó, giờ không ngại đi một chuyến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

....

Trên mặt biển ngoài vạn dặm phía đia nam, trong vô số hòn đảo lớn nhỏ bao quanh, trên một hải đảo lớn nhất, núi cao chạm mấy, khe núi ngang dọc, phong cảnh tươi đẹp tuyệt trần. Nơi này chính là Hồi Hồi đảo, chỗ ở của Nhan gia.

Một tòa trang viên dựa núi phong cảnh tuyệt đẹp, trong một gian tinh xá, có một nam tử chừng ngoài năm mươi đang ngồi trên chiếu. Người này để râu dài, thần thái uy nghiêm, đang nói chuyện với mấy người đang đứng hai bên.

- Sáu trăm năm trước, tổ tiên nhất mạch của ta vì gia tộc không dung, nuốt giận mà tới hải ngoại. Tổ tiên Nhan gia ta từng lưu lại câu nói, hy vọng hậu nhân tu vi hữ thành, trở về Đại Hạ. Nhan Thủ Đức ta tuân theotổ huấn của Nhan gia, lập chí khổ tu một trăm hai mươi năm, cuối cùng có thể đột phá luyện khí mà trúc cơ, cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ hiện tại. Mà tộc đệ Thủ Nghĩa càng không phụ sự mong đợi của mọi người, trong một lần bế quan năm trước, trở thành tu sĩ Trúc Cơ vị thứ hai của Hồi Hồi đảo Nhan gia ta. Ta nghĩ cũng đến lúc nên quay về Đại Hạ đòi lại công đạo rồi!

Người tên là Nhan Thủ Đức nói xong, mấy vị tộc nhân đứng hai bên ngoài phấn chấn ra thì trong lòng không khỏi cảm khái. Cố sự của Gia tộc mọi người đều biết một chút. Có thể nở này nở mặt quay về Đại Hạ chính là nguyện vọng mà gia chủ và tộc nhân khao khát từ trước tới giờ. Một người trung niên đỏ râu ngắn trong đó ưỡn ngực, tràn đầy tự tin nói:

- Bằng vào tu vi của ta và đại ca, không sợ Đại Hạ Nhan gia không cúi đầu! Nếu Thủ Tín năm đó vẫn chưa chết thì càng tốt.

Nhan Thủ Đức gật gật đầu công nhân, lại bất đắc dĩ:

- Nhớ năm đó, khi ta đang vào lúc tu luyện nguy ngập nhất, không có thuật phân thân nên mới để tặc nhân thừa cơ hãm hại. Bằng không.

Hắn vừa dứt lời, ngoài phòng đột nhiên truyền tiếng nói xa lạ.

- Bằng không thì sao?

Nhan Thủ Đức và Nhan Thủ Nghĩa giật mình, vội vàng trao đổi ánh mắt. Mặt kệ sự kinh ngạc của mấy vị tộc nhân bên cạnh, hai người đã chạy ra khỏi gian nhà, lại đột nhiên ngừng lại, biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.