Vô Tiên

Chương 971: Vi thị (2)



Chỉ thấy trên khoảng đất trống ngoài cửa, không biết từ khi nào xuất hiện một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu xám. Chân đạp trong mây, trên tóc dài ngang vang để một cái búi tóc kỳ dị, bên trên cắm một chiếc long trâm không tầm thường. Người tới đang chắp tay sau lưng, đuôi lông mày nhướn lên, thần sắc lạnh lùng.

Người trẻ tuổi này không ngờ khiến cho người ta không nhìn thấu tu vi. Mà khí thế từ trên người người này phát ra cũng không phải nhỏ, căn bản không phải tu sĩ Trúc Cơ có thể so sánh. Chẳng lẽ đây là tu sĩ Kim Đan sao?

Giật mình, Nhan Thủ Đức vội vàng chắp tay nói:

- Không biết tiền bối giá lâm Hồi Hồi đảo ta có gì chỉ giáo, nếu có mệnh lệnh, chúng ta không dám không theo!

Nhan Thủ Nghĩa ở bên cạnh cũng hành lễ theo, trong thần sắc mang theo vẻ cẩn thận. Mà đệ tử Nhan gia trong nhà đi ra thấy vậy, như hiểu ra gì đó nhưng lại không dám lên tiếng, dứt khoát cúi đầu tỏ kính ý.

Hồi Hồi đảo nằm giữa đại hải, được các đảo lớn nhỏ vây quanh, người ngoài khó có thể biết được chỗ ở thật sự của Nhan gia. Mà tất cả những điều này không thể qua được thần thức của Lâm Nhất. Hắn xông thẳng vào, thấy không có trận pháp ngăn cản, liền tìm tới nơi tĩnh của Nhan gia gia chủ, không ngờ không có một ai phát hiện.

- Ta chính là người đã giết Nhan Thủ Tín, nếu muốn trả thù thì xin cứ tự nhiên.

Lâm Nhất lên tiếng, mặt không biểu tình. Nghe vậy, mọi người của Nhan gia kinh ngạc không thôi. Sau khi ngơ ngác nhìn nhau, Nhan Thủ Đức tâm tư xoay chuyển, một bước một bước rụt rè nói:

- Mấy trăm năm qua Nhan gia ta an phận thủ thường, không có chỗ nào đắc tội với tiền bối, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, cả tộc ta trên dưới đều vô cùng cảm kích.

Lắc đầu, Lâm Nhất nói tiếp:

- Hơn tám mươi năm trước, đệ tử của Nhan gia ngươi lạm sát phàm nhân, sau đó Nhan Thủ Tín đuổi theo. Bọn họ đều chết trong tay ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chân không khỏi lui về phía sau một bước, Nhan Thủ Đức nghẹn lời biến sắc. Hắn nhìn hai bên, lại cố nén sự thấp thỏm trong lòng, chắp tay nói:

- Thì ra là thế! Hai đứa cháu trong nhà và Thủ Tín không ngờ đắc tội với tiền bối, tại hạ thay Nhan gia bồi tội với tiền bối!

Nói xong hắn tất cung tất kính thi lễ rất sâu.

Nhíu mày, Lâm Nhất hỏi ngược lại:

- Nếu ta là cừu nhân gia tộc của người, các ngươi vì sao không tìm ta báo thù?

Nhan Thủ Đức ngẩng đầu quan sát thanh niên nhân này, thầm thở hắt ra một hơi, lại mang theo nụ cười khổ nói:

- Nếu không phải bọn họ không biết tốt xấu, sao lại đi chọc cho tiền bối tức giận! Tiền bối không bởi vậy mà trách tội, Nhan Thủ Đức ta thay già trẻ cả nhà cảm tạ trước.

Đối mặt với Nhan Thủ Đức tâm tư cẩn thận và tộc nhân của hắn, Lâm Nhất không tức nổi, không khỏi cảm thấy vô vị. Thần sắc hắn dịu đi, nghĩa thay đổi, nói tiếp:

- Cũng được! Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi. Có điều, tình hình Đại Hạ ta cũng biết đại khái, chỉ bằng vào hai tu sĩ Trúc Cơ ngươi, nếu muốn đứng vững trong các gia tộc Đại Hạ thì e là không dễ đâu!

Mộc gia năm đó như thế nào! Không phải vẫn bị Nhan gia và Vạn gia liên thủ tiêu diệt sao! Đối thoại của Nhan Thủ Đức với tộc nhân đã bị Lâm Nhất nghe thấy, đối với một phen thoả thuê mãn nguyện đó, hắn rất không cho là đúng.

Tâm mang một phần nhượng bộ, phúc tuy chưa tới, họa đã đi xa. Đạo lý này ai cũng biết. Tất nhiên có lúc thời vận đến, mà sự tự cho là đúng trong nhân tính chưa chắc đã không phải căn nguyên gây họa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.