Vô Tiên

Chương 972: Số đã định (1)



Lời cảnh báo của Lâm Nhất vừa rồi chưa chắc đã xuất phát từ ý định ban đầu, lại dẫn tới Nhan Thủ Đức cảm ơn không dừng. Tuy hắn ta là người cẩn thận chặt chẽ nhưng không thiếu sự lõi đời khéo đưa đẩy, vội vàng chắp tay mời, nói:

- Mời tiền bối đi vào trong phòng dùng trà...

Nước trà dĩ nhiên là miễn, ngồi ở trên bồ đoàn trong Tinh Xá, Lâm Nhất cầm hồ lô Tử Kim trong tay, nghe huynh đệ Nhan gia tố khổ!

Lâm Nhất không nói rõ ràng về lai lịch của mình, lại không ngại Nhan Thủ Đức xem mình là cao nhân trong tiên môn. Nhan gia sắp phải quay về Đại Hạ, nếu như có một người trong tiên môn giúp đỡ, con đường sau này sẽ bằng phẳng rất nhiều. Cho dù đối phương xoay người rời đi, nhưng nếu có thể nghe hắn chỉ điểm vài câu, cũng có thể xem như là thu hoạch bất ngờ. Về phần tộc đệ năm đó bị giết thì không nên nhắc tới là thỏa đáng hơn! Người ta rõ ràng tới cửa gây phiền toái, chuyện có khả năng xoay chuyển thì sao không thuận thế mà làm chứ!

Thế nào là tố khổ? Chính là nói ra chuyện nhà mình, để cho người ngoài phán xử công bằng! Nhan Thủ Đức nói ra là chuyện cũ được truyền lại nhiều đời trong gia tộc...

Lại nói tiếp, Nhan gia này đúng là cùng một môn phái với Nhan gia ở Lạc Hà Sơn. Năm sáu trăm năm trước, lúc đó gia chủ Nhan gia ở Lạc Hà Sơn chính là đệ tử nội môn của Chính Dương tông. Ông ta ở trong tiên môn tu luyện tới trăm tuổi, tự cảm tiền đồ vô vọng mới trở về nhà lấy vợ sinh con, lập ra gia tộc của mình.

Mà Nhan gia ban đầu chính là người phàm, còn có ruột thịt đang bảo Vệ Tòng đường của tổ tông. Ai ngờ tiên nhân từ Linh Sơn đến lại tự kiêu bất phàm, không để mắt tới những người thân. Vì thế, các trưởng bối trong tộc không nhìn được, không tránh khỏi muốn chỉ trích vài câu.

Vị tổ tiên Nhan gia ở Lạc Hà Sơn này làm sao chịu nghe một đám người phàm khoa tay múa chân, liền trục xuất một đám người. Trong đó có một người trẻ tuổi không cam lòng, cũng chính là tổ tiên Nhan gia ở trên đảo Hồi Hồi.

Sau khi người trẻ tuổi này bị đuổi khỏi gia môn, trong lúc vô ý nhận được một bộ công pháp tu tiên, lại một mình trốn đi tu luyện. Đợi có chút thành tựu, hắn ta cho rằng có thể quang minh chính đại quay về Nhan gia làm một tu sĩ chân chính. Nhưng gia chủ mới chất vấn về lai lịch công pháp, còn muốn cứng rắn cướp lấy.

Tự dưng bị khi dễ, người trẻ tuổi này tất nhiên không cam lòng khuất phục, lại cố gắng cãi lý, cuối cùng hai bên trở mặt. Nhưng hắn chỉ có tu vi Luyện Khí, làm sao có thể là đối thủ của một tu sĩ Trúc Cơ, cuối cùng tránh không được bị đánh một trận. Đây còn là đối phương nể tình cùng tộc, nếu không chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Trong lúc căm phẫn, người trẻ tuổi dưỡng thương xong lại dẫn theo người nhà tới hải ngoại, sau này vất vả nhiều năm, ở trên một đảo Hồi Hồi cách xa Đại Hạ yên ổn lập gia đình, cũng gây dựng gia tộc của mình. Trước khi chết, người này từng nói, muốn con cháu đời sau phải nỗ lực trở nên hùng mạnh, chỉ đợi ngày trở về Lạc Hà Sơn, sẽ rửa sạch nỗi nhục trước đó!

Biết được câu chuyện cũ của Nhan gia, Lâm Nhất một mình uống rượu khẽ gật đầu. Hắn trầm ngâm một lát mới nhìn huynh đệ Nhan gia trước mặt, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta muốn hỏi thêm một câu, các ngươi thề không đội trời chung cùng Nhan gia ở Lạc Hà Sơn, hay chỉ muốn áo gấm về nhà, mở mày mở mặt ở trước người khác?

Nhất thời đoán không ra được ý nghĩa trong lời nói của Lâm Nhất, Nhan Thủ Đức cân nhắc một lát mới nói:

- Dù sao hai nhà cũng là cùng nguồn cội, chung quy không tiện lấy cái chết để liều mạng với nhau...

- Nhan gia ở Lạc Hà Sơn qua lại thân thiết cùng Vạn gia, cũng nương nhờ Hắc Sơn tông, thế đang mạnh. Theo ta được biết, có năm vị tu sĩ Trúc Cơ trấn giữ Mộc gia, hơn mười năm trước cũng bị hai nhà Nhan, Vạn liên thủ tiêu diệt! Nếu như hắn tiếp nhận các ngươi tất nhiên là chuyện tốt, còn không đến mức áo gấm về nhà nhưng có khả năng sẽ dệt hoa trên gấm. Nếu không được như mong muốn, đám thế hệ con cháu các ngươi còn có thể trở về sao?

Lâm Nhất không để ý uống rượu, giống như đang tự nói với mình. Nhưng lời của hắn ở trong tai huynh đệ Nhan gia lại có thêm vài phần ý tứ khó hiểu. Hai người ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhau, trong thần sắc hiện ra vẻ do dự.

Bọn họ không nghĩ tới bây giờ đang lúc Nhan gia ở Lạc Hà Sơn hưng thịnh. Mà Nhan gia quay về quay về đảo có hai vị tu sĩ Trúc Cơ, còn không thể quyết tranh hơn thua. Bọn họ đỏ mắt mong chờ chạy về, ăn nhờ ở đậu cũng là chuyện tốt, tình hình xấu nhất không ngoài việc bị đối phương một miếng nuốt vào, khiến cho mấy trăm năm cố gắng chỉ đủ để làm giá áo cho người khác.

Nhưng trong nhà không dễ gì mới xuất hiện hai vị tu sĩ Trúc Cơ, vẫn tiếp tục canh giữ ở trên hòn đảo đơn độc giữa biển, mặc cho nguyện vọng của tổ tiên bị thất bại, mặc cho chấp niệm trong lòng trở thành một suy nghĩ tham vọng không thể đạt tới sao?

- Tuy nhiên ta thật sự có một biện pháp...

Ánh mắt Lâm Nhất thản nhiên liếc nhìn hai huynh đệ đang do dự không quyết định, hờ hững nói. Thấy ánh mắt đối phương tha thiết nhìn qua, hắn nói tiếp:

- Nhan gia ở Lạc Hà Sơn nối giáo cho giặc, tất cả nguyên nhân đều do Vạn gia mê hoặc. Hai nhà này bao che cho nhau, không có nhà nào để mắt tới các ngươi. Vì không để bọn họ tiếp tục cấu kết với nhau làm việc xấu, ta có thể ra tay đối phó với Vạn gia...

Ánh mắt hai huynh đệ Nhan gia liền sáng ngời, nhưng lập tức nghi ngờ, lại nghe đối phương nói tiếp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta có thù oán với Vạn gia, tất nhiên sẽ không bỏ qua! Kẻ đâu sỏ làm Lạc Hà Sơn đại loạn đều là gia chủ của hai nhà Nhan, Vạn, tội không thể tha! Nếu chỉ có một mình gia chủ Nhan gia mà hai huynh đệ còn không thể làm được gì, vậy chỉ có thể nói là số phận đã quyết định!

Đúng là đúng dịp, hóa ra vị tiền bối này có thù oán cùng một nhà trong đó! Nhưng hắn muốn bọn họ giết gia chủ của Nhan gia sao? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nói Nhan gia cấu kết người ngoài giết tộc nhân của mình, chỉ sợ sau này cũng khó có thể đặt chân ở Đại Hạ! Tuy nhiên vấn đề quan trọng có thể quay về Lạc Hà Sơn hay không lại nằm ở trên thân của gia chủ Vạn gia và Nhan gia, không phải sao?

Hai huynh đệ trao đổi ánh mắt, sau đó khó nén được được cuồng nhiệt trong lòng, cùng cúi người hành lễ nói:

- Ngày khác nếu có thể quay về Đại Hạ, trên dưới Nhan gia sẽ không quên ơn lớn của tiền bối!

Lâm Nhất không hề động đậy, vẫn là dáng vẻ cao nhân, chỉ có điều giọng nói lão Long bao giờ cũng vang lên không đúng lúc...

- Tùy cơ ứng biến để người làm việc cho mình, hành sự giỏi biến báo. Tiểu tử có tiến bộ! Sau này, nếu xấu xa thêm một ít...

Lâm Nhất thầm hừ một tiếng và nhíu mày. Nhan Thủ Đức thấy thế, không hiểu nguyên nhân thì sốt ruột, hai tay dâng lên một túi Càn Khôn và nói:

- Còn đây là dược thảo đặc biệt trên đảo Hồi Hồi chúng ta, còn có một ít linh thạch xem như chút tôn kính, mong tiền bối vui lòng nhận cho!

Lâm Nhất không ngờ sẽ như vậy nên cảm thấy bất ngờ, lão Long lại xúc động nói:

- Con người chính là như vậy đấy. Vẫn là làm chuyện xấu có lợi ích thực tế hơn! Ha ha! Còn không nhận lấy đi...

- Ta đang làm chuyện xấu sao? Chẳng lẽ không phải ta đang giúp Nhan gia à?

Lâm Nhất dùng thần thức hỏi vặn, nhưng vẫn đưa tay ra. Lão Long tiếp tục cười khẩy nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.