Vô Tiên

Chương 996: Không trọn vẹn (1)



Kéo khuỷu tay Yến Khởi, hai người đều ngồi xuống trước giường, Lãnh Thúy cười khẽ nói:

- Ngược lại đã làm cho phu quân chê cười rồi! Ban đầu, ta vốn là sư tỷ của chàng, lúc này chẳng qua chỉ là tu vi Kim Đan hậu kỳ mà thôi! Bây giờ chàng đã là cao thủ Nguyên Anh khiến thiên hạ kính ngưỡng, tồn tại vân phong, nếu có thể tiến thêm cũng cao tựa trời, nhưng điều đó đâu có thể dễ như vậy!

Thấy người bên cạnh khẽ gật đầu, giọng nói nàng lộ vẻ tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ trong lòng phu quân có cảm giác, không ngại thì nói ra cho thiếp cùng hưởng!

Lãnh Thúy vốn là sư tỷ của Yến Khởi, hai người xưng hô giống như trong phàm tục, càng thân thiết hơn, chưa chắc không bận tâm tới tính tình cao ngạo của đối phương. Có thể thấy được, tâm tư của nữ tử này tinh tế, hiểu ý người thế nào.

Yến Khởi ngồi thẳng dậy, cân nhắc một lát nói:

- Không phải trong lòng có cảm giác, mà nghĩ đến một người. Vừa rồi, hắn hình như đã tới Quy Linh Cốc...

Trong thần sắc có vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp chớp động, Lãnh Thúy bừng tỉnh nói:

- Chàng muốn nói tới người kia sao? Thần thức của phu quân đã đạt được như thế được...

- Ha ha!

Khẽ lắc đầu, Yến Khởi nhìn về phía người bên cạnh mỉm cười, nói:

- Quy Linh Cốc không dưới vạn dặm, thần thức không có khả năng đến được...

Y chậm rãi đứng dậy, dắt tay Lãnh Thúy đứng ở cửa sổ ngắm nhìn mây trời, trong thần sắc có chút chắc chắn còn nói:

- Ở trong trực giác của bản tông tin tưởng hắn tới, còn sắp rời đi...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Có lẽ sau khi tu thành Nguyên Anh nên có mấy phần giao hòa cùng thiên địa này. Yến Khởi ngồi trong U Minh, tâm thần bỗng nhiên thoáng động. Trong giây lát, y nghĩ đến một người, một người đã biến mất gần trăm năm. Tiểu tử nhìn như không đáng chú ý này đã quậy cho Đại Hạ thay đổi bất ngờ, khiến cho Đan Dương Sơn cũng theo đó thay đổi cực nhanh. Tuy nhiên, đây là một người có cơ duyên lớn. Ít nhất, Yến Khởi phát hiện ra huyền cơ trước tiên, cũng có chút thu hoạch.

Ánh mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt Lãnh Thúy có phần nóng bỏng. Nàng nắm chặt tay Yến Khởi, yếu ớt nói:

- Phu quân nhận được một đoạn khẩu quyết đã được như thế, có thể tưởng tượng huyền diệu của kinh văn này. Còn nữa, hắn xuất hiện ở Lạc Hà Sơn đã truyền khắp thiên hạ, Huyền Thiên môn làm sao chịu dừng tay. Nếu là như vậy, tuyệt đối không thể để cho hắn rời đi...

Vỗ nhẹ xuống cánh tay Lãnh Thúy, Yến Khởi khẽ gật đầu, nói:

- Bản tông ra ngoài mấy ngày...

Đối phương nở nụ cười hớn hở, ngầm hiểu và thả tay y ra. Chỉ là khi người bên cạnh bước lên mây rời đi, hai tay của nàng đã nắm chặt lại.

...

Sau khi rời khỏi Quy Linh Cốc, Lâm Nhất lấy ra một thanh phi kiếm bình thường đạp ở dưới chân, bay tới quận Ti Sơn. Bất luận là Công Dã Bình còn là Công Dã Mạc, trước mắt hắn hoàn toàn không biết gì cả về tình hình của hai người này.

Một mặt trốn tránh thì làm sao có thể biết người biết ta, báo thù càng xa xôi không hẹn gặp. Có lẽ phải đích thân tới nơi tra xét một lúc mới được.

Về phần Chính Dương tông, Lâm Nhất không cho rằng mình và có có gì liên quan. Đối với Yến Khởi, hắn trước sau không cân nhắc ra được. Nói y ngạo nghễ nhưng chưa chắc đã không phải là người bảo thủ không thông minh. Nói y trọng tình trọng nghĩa lại không đúng lắm. Đây là một người tâm cơ thâm trầm giỏi che giấu, bản tính y cao thâm khó lường, mình vẫn nên kính trọng mà xa cách thì thỏa đáng hơn. Nghĩ tới chuyện đã xảy ra lại thấy kinh sợ!

Trên đường, khi Lâm Nhất dừng lại nghỉ ngơi đã lấy ra hai đoạn thiết trượng. Đây là loại trượng làm bằng huyền kim hắn nhận được khi giết Vạn Thanh Sam, chính là linh khí tốt nhất, lấy Thâm Hải Huyền Kim luyện ra tốt ở thép cứng lực mạnh. Nghĩ tới trước đây, hắn cùng Diệp Vũ đều bị thua thiệt bởi vậy này.

Sau khi Kết Đan, Lâm Nhất chỉ có thể dựa vào Kim Long kiếm cùng long giáp trên thân. Ngoài ra, trong tay hắn không có vũ khí nào tính là sắc bén. Trong Càn khôn giới có không ít đồ, nhưng bất luận là phi kiếm hay đan dược, đều dành cho tu sĩ dưới kỳ Kim Đan sử dụng. Lúc này nếu hắn xuất hiện ở Đại Hạ, đối mặt với kẻ địch càng mạnh hơn thì không thể không tính toán một lúc.

Không muốn bị người phát hiện, Lâm Nhất tìm một chỗ sơn động phong kín, chậm rãi đưa ngón tay ra điểm một cái vào trong không trung. Hai đoạn thiết trượng ung dung bay lên lơ lửng ở trước người. Hắn há miệng phun ra một ngọn lửa, hóa thành một con rồng lửa nhỏ nhắn đang bay lượn xoay quanh. Khác với chân hỏa lúc trước, đan hỏa xanh trong có tím, trong tím có vàng lại ẩn chứa uy thế càng kinh người hơn, có thế thiêu đốt vạn vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.