Vô Tiên

Chương 997: Không trọn vẹn (2)



Thiết trượng nhịn không nổi đan hỏa nung nóng, chỉ một lát sau đã mất đi dáng vẻ hóa ra, trở thành hai chất lỏng màu đen lưu chuyển. Bấm thủ quyết, chất lỏng sắt đen hòa làm một, Lâm Nhất lại tiện tay ném ra mấy thanh pháp khí phi kiếm không dùng vào trong đó.

Chất lỏng sắt đen chậm rãi kéo dài, không ngừng thay đổi hình dạng. Ban đầu còn muốn thêm vào mấy pháp trận, nhưng nghĩ kĩ lại, Lâm Nhất vẫn đành thôi. Chẳng bao lâu, một cái gậy sắt dài năm thước xuất hiện ở trước mặt. Hắn thu lại đan hỏa và phun ra một ngụm máu tươi, gậy sắt đen nhánh lóe lên ánh sáng lại đến trong tay hắn.

Đây tính là thứ gì?

Luyện khí thuật vẫn vụng về như vậy, khóe miệng của Lâm Nhất thoáng cười khổ, chỉ là lại có chút vênh váo. Loại trượng huyền kim vốn có khí thế không tầm thường, bây giờ trở thành một cây gậy sắt với dáng vẻ bình thường nhưng nặng hơn, cũng cứng hơn trước rất nhiều. Hắn cố ý không tăng thêm bất kỳ pháp trận nào, chỉ muốn nó nặng hơn, nhanh hơn, mạnh hơn!

Lâm Nhất đứng dậy, nắm chặt gậy sắt lớn như trứng ngỗng, hai tay vung nó lên, đập về phía vách đá trước mặt...

- Ầm...

Trong tiếng núi đá nổ tung, một đỉnh núi nhỏ hóa thành hư không, từ trong đó đột nhiên có một bóng người bay ra và phát ra tiếng cười lớn vang trời.

Nửa ngày sau, một kiếm hồng từ trên cao bỗng nhiên hạ xuống trên núi nhỏ này. Đây là một tu sĩ trung niên có khí thế không tầm thường, trong ánh mắt thâm trầm đều là sự căm hận! Y nhìn đỉnh núi bị sụp xuống và nở nụ cười lạnh. Ngươi quả nhiên còn chưa chết, ha ha!

...

Đúng lúc đang rét đậm, quận Ti Sơn đang là cảnh tuyết bay. Nghìn dặm đều đóng băng, hiếm thấy vết chân người, không ngờ lại có một bóng người màu trắng đi ngang trong hoa tuyết.

Đây là một nữ tử mặc chiếc váy màu trắng ngà, nhìn dáng vẻ khoảng hai, ba mươi tuổi, mái tóc đen để xõa cùng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Nàng lặng lẽ đi ở trong đống đổ nát bị tuyết phủ, gương mặt đầy vẻ bi ai. Nàng thỉnh thoảng dừng lại yếu ớt thở dài, tiếp theo lại nhìn xung quanh như mất hồn, tìm kiếm.

Phía dưới không có vết chân, nữ tử lướt tới một chỗ đổ nát, ống tay áo bỗng nhiên vung ra. Một trận gió mạnh mẽ cuốn lên, lớp tuyết dầy vài thước bị thổi sạch, hiện ra một viện nhỏ đã bị đổ sụp. Trong vẻ mặt kinh ngạc, nàng đi về phía trước vài bước và cúi người xuống, trên tay nàng có thêm một bức tượng sứ không còn lành lặn. Đó là bật yêu thích của nữ nhi trong phàm tục, bây giờ nó đã mất đi màu sắc, dính đầy bụi bẩn, giống như giấc mộng bị vỡ nát, không thể nào trọn vẹn được nữa.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt lại biến thành vụn băng rơi xuống. Nữ tử này vẫn ngây người nhìn bức tượng sứ trong tay, trong đôi mắt đang hồi tưởng chợt trở nên lạnh lùng. Trên gương mặt nàng thoáng hiện ra một tia khí đen, bỗng nhiên đứng dậy và giơ tay ném mạnh...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Bốp...

Bức tượng sứ vỡ nát. Gương mặt của nữ tử này như xuất hiện thêm sương lạnh, trong con ngươi có oán giận cùng không cam lòng dao động, cũng giống như ngọn lửa báo thù đang cháy lên trong lòng nàng, nóng hừng hực vĩnh viễn sẽ không tắt!

Đứng lặng ở trong tuyết bay rất lâu, vẻ mặt nữ tử thoáng chấn động xoay người lại, ống tay áo khẽ vung lên. Lớp tuyết dày lại phủ kín đống đổ nát. Nàng ngạc nhiên, ngước mắt nhìn vào trong tuyết rời.

Trên bầu trời mờ mịt với hoa tuyết vô tận rơi xuống lại hiện ra một bóng người màu xám quen thuộc. Chưa kịp thấy rõ người tới, nữ tử này đã thất thanh nói:

- Ngươi là...

Trong ngạc nhiên, nàng bất giác lùi lại một bước.

Đây là một vách núi đá cao nghìn trượng, ở trong tuyết trắng có vẻ càng thêm chót vót. Bóng dáng nhỏ nhắn kia lại hình như đã dung nhập vào trong trời đất mênh mông này. Lâm Nhất bay trong không trung và dừng lại khi ở cách đối phương mấy trượng.

- Lâm đại ca, thật sự là ngươi... Không, Lâm tiền bối...

Vẻ mặt do dự, lúc này nữ tử mới tiến lên một bước, giơ hai tay lên.

Không ngờ sẽ gặp Thu Thái Doanh ở chỗ này! Đã nhiều năm như vậy, nàng không thấy gì đi, vẫn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Trên gương mặt thanh tú của nàng có thêm vài phần xinh đẹp lạnh lùng, cũng có thêm vài phần xa lạ.

- Thu cô nương không cần giữ lễ tiết, xưng hô tùy ý là được! Ta chỉ đi qua nơi này thôi. Cô nương đây là...?

Lâm Nhất nhìn xung quanh, trong lòng có suy đoán. Quả nhiên, vẻ mặt Thu Thái Doanh buồn bã, nói:

- Nơi này là Hắc Thủy Nhai, nhà của ta...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.