Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 25: Nữ Tử Nhất Ngôn



Lâm Lâm mở cửa bước vào, bên trong tối mịt không có dấu hiệu mở đèn. Đưa tay muốn bật lên, suy nghĩ một chút lại thôi. Nhìn về phía cửa sổ, Yên Tử ngồi trên sofa thẩn thờ nhìn ra ngoài. Ánh sáng mờ nhạt của đèn đường hắc vào, bóng lưng của Yên Tử có chút đơn độc.
Rảo bước đi qua, nàng rất tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh.
Yên Tử : " Chị sao không đi ngủ? " Cô có hơi bất ngờ, hai tay xiết lấy gối đầu trong lòng, quay qua nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm: " Chưa muốn ngủ, còn em? " Nàng thoải mái chống tay hai bên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, gió đêm lùa vào mát lạnh.
Không có trả lời, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống sân, nơi có mấy con đom đóm ẩn sau bụi rậm liên tục chóp sáng.
Lâm Lâm: " Thở dài cái gì? Nói nghe thử xem."
Yên Tử đơn giản kể lại mọi chuyện, khóc lóc cho bản thân trở nên thê thảm. Nếu Tôn mẹ mà biết, không chừng sẽ lôi cô ra chấp hành gia pháp.
Yên Tử : " Em phải làm sao đây? " Hai mắt đầy nước nhìn Lâm Lâm, cầu viện trợ từ chủ nhà.
Lâm Lâm: " Uh, nếu xét thành tích bây giờ của em thì quả là chuyện khó. " Nàng từng thấy qua bảng điểm của Yên Tử, thật muốn tái phát bệnh tim.
Yên Tử: " Em bị thiếu niềm tin và sức sống, em cũng không phải siêu nhân, làm sao đột phá thành chiến binh dũng sĩ."
Lâm Lâm: " Chuyện này... "
Cũng không phải một sớm một chiều, kiến thức bị mất không ít, ngày thi cũng cận kề, muốn củng cố không phải là chuyện dễ.
Yên Tử: " Để em gọi cho ba thương lượng, muốn đánh muốn mắng cũng tùy. "
Lâm Lâm: " Ngồi đó đi, một lát tôi quay lại, dám gọi thử xem có ăn đập hay không. "
Nói rồi liền đi, bỏ lại Yên Tử còn ngơ ngác. Nàng là bị tào tháo đuổi a?
Lát sau Tô Hanh các nàng đều có mặt trong phòng Yên Tử. Cô ôm gối đầu ngốc ngốc ngồi giữa giường, xung quanh bị các nàng bao vây không lối thoát.
Yên Tử : " Mọi người sao không đi ngủ? Kéo hết qua đây làm gì? "
- " Giúp em! "
Giúp cái gì? Cô một không trộm hai không cướp ba không cưỡng gian, cần gì giúp đỡ a?
Yên Tử: " Hở? "
Tô Hanh: " Tụi chị có nghe chị Lâm nói qua chuyện lo ngại về điểm số của em, cho nên... "
Yên Tử: " Cho nên các chị muốn chấm điểm nương tay hơn một chút? "
Lâm Lâm: " Bớt ảo tưởng lại đi, bọn này một điểm cũng không nâng cho em. "
Yên Tử: " Vậy cũng như không nói a~ "
Yên Tử chề môi, vậy mà nói giúp người ta, chẳng lẽ viết băng rôn cổ vũ cho cô hay sao.
Tô Hanh: " Tụi chị thân làm lão sư, cũng không thể để học sinh của mình trượt tốt nghiệp. Cho nên, nếu lần này em được điểm cao, tụi chị đáp ứng với em một điều kiện. "
Yên Tử : " Cái gì cũng được? "
Tô Hanh: " Cái gì cũng được! "
Yên Tử: " Em muốn cưới các chị làm vợ ah...ui da...sao lại đánh em?... "
Rõ ràng là đáp ứng cái gì cũng được, hà cớ gì đánh đau gần chết.
Lâm Lâm: " Đừng có quá đáng, muốn chết có phải không? "
Yên Tử: " Nhưng mà, em cũng chỉ muốn như vậy a... "
Vào được công ty thì có gì khó, có được mỹ nữ mới là vinh quang.
Lâm Lâm: " Cũng không thể chọn một lúc tất cả, em hoa tâm vừa thôi. "
Yên Tử: " Ai nói như vậy là hoa tâm đâu? Em là thật lòng đối đãi nha. "
Lâm Lâm: " Em... "
Tô Hanh: " Được, nhất ngôn cửu đỉnh? "
Lâm Lâm: " Không được... "
Tô Hanh: " Từ đây đến ngày thi còn hai tuần nữa, nếu em không làm được, trời cũng không thể cứu em. "
Yên Tử: " Được, một lời đã định! "
Lâm Lâm: " Định cái gì mà định, ai muốn định với em.... "
Tô Hanh: " Trước hết lập một khế ước cái đã, đây là hợp đồng tụi chị đã thông qua, em ký đi. "
Yên Tử nhìn một chút, thấy cũng không đáng quan ngại, liền nhanh chóng ký vào.
Tô Hanh: " Xong nha, coi như thành giao. "
Lâm Lâm: " Không thể được, tôi... "
Tô Hanh: " Đi thôi đi thôi, qua phòng em cùng nhau nói chuyện a... "
Yên Tử nhìn Lâm Lâm bất lực bị đám người Tô Hanh đẩy đi, trên đầu hiện ba đường hắc tuyến.
Lát sau Lâm Lâm quay trở lại, mặt lạnh muốn đóng băng làm Yên Tử sợ hãi gần chết. Nhanh chóng ôm gối chạy đến sofa, đóng vai xác chết.
Lâm Lâm: " Muốn đi đâu? "
Yên Tử : " Hả? Đi, đi ngủ. "
Yên Tử nuốt khan, có cần phải áp bách như vậy hay không? Ôi trái tim bé bỏng của mình.
Mắt thấy Lâm Lâm đưa tay xuống gối, mặt Yên Tử không còn giọt máu. Đừng nói là rút dao đâm mình nha, Tô lão sư...cứu mạng a...
Yên Tử: " Chị, chị muốn làm gì? "
Lâm Lâm: " Lên đây mà ngủ, tôi không muốn mang tiếng ngược đãi học sinh. "
Yên Tử : " Không cần! Em, em nguyện ý bị ngược đãi. "
Lâm Lâm trắng mắt nhìn Yên Tử, khiến sống lưng cô liên tục toát mồ hôi. Sao lại có cảm giác giống như đi quân đội thế này.
Yên Tử : " Chị, chị nhìn em như vậy là...là sao? "
Lâm Lâm: " Sợ à? "
Yên Tử: " Sợ, sợ gì chứ, Tôn Yên Tử em chưa biết sợ là gì a. "
Nam mô a di đà phật, xin phật trời chứng giám cho con.
Yên Tử vừa sợ vừa run cầm cập, rón rén trèo lên giường. Vừa đặt lưng nằm xuống liền kéo ra một khoảng cách an toàn, nằm thẳng tắp, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng.
Lâm Lâm: " Em đi ngủ hay đi quân đội vậy? "
Yên Tử: " Không phải do chị quá doạ người sao, em không chịu được đả kích đâu, chuyện lúc nãy xem như em chưa nói cũng được. Ai, bỏ đi, đi ngủ đi ngủ, cơm no áo ấm mới là công đạo. "
Lâm Lâm: " Tôi cũng không phải phong kiến đến mức đó, nhưng trong điều ước của em thì trừ tôi ra. Tôi không thích chia sẻ cái gì, đặc biệt tôi không thích em. "
Nghe xong, Yên Tử trong lòng co giật. Lâm lão sư nói không sai, người ta đâu có hoa tâm như mình, bản thân cô cũng không thích ép buộc người khác.
Yên Tử: " Được rồi, ngủ đi ngủ đi. "
Yên Tử quay lưng về phía Lâm Lâm, trong không gian im lặng khẽ vang lên tiếng thở dài. Một đêm thức trắng, Yên Tử không hay biết người bên cạnh cô cũng không hề ngủ.
________________
Truyện đang trong giai đoạn sửa chữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.