Từ đêm đó, Yên Tử quyết định bế quan tu luyện. Mượn tạm phòng của Lâm Lâm biến thành lò luyện thi, tội cho Lâm lão đại phải cực khổ ngủ sofa mấy đêm liền.
Trước cửa treo một cái biển ' Trinh nữ khuê phòng '
Ai đi ngang qua nhìn thấy đều muốn té ngữa ra sàn.
Tình hình đó duy trì cả một tuần, Tô Hanh các nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhốn nháo đứng ngồi không yên, liên tục thăm dò xem Yên Tử còn sống hay không.
Thụy Ân: " Mọi người không ai thấy em ấy ra ngoài sao?"
Tô Hanh: " Chị ngày nào cũng đứng dưới sân nhìn lên, cửa sổ còn không thèm mở."
Lạy Tuyết: " Em mang cơm lên đặt trước cửa, khoảng nửa giờ sau liền đem xuống. Nếu không phải cơm có người ăn thì em đã báo cảnh sát. Nhưng em ấy lấy cơm bằng cách nào? Em cũng lực bất tòng tâm. "
Hải Tình: " Cả ngày hôm qua em ngồi ở phòng khách, cốt yếu để chờ em ấy đi vệ sinh, vậy mà một cái bóng cũng không gặp được. "
Tịnh Lâm: " Hôm kia, em còn làm báo động giả, cả khu tưởng cháy liền chạy ra, chỉ duy em ấy vẫn khoá kín cửa phòng. "
Cả xóm mà biết nguyên nhân, chắc xúm lại đốt trụi nhà này.
Chi Thanh : " Hôm trước em thuê người giả làm trộm, muốn cướp của giết người, doạ nạt các loại mà em ấy cũng làm ngơ."
Tô Hanh các nàng hăng say bàn luận, duy chỉ một mình Lâm Lâm vẫn bất động ngồi im.
- " Chị Lâm? "
Lâm Lâm : " A? Có chuyện gì? "
Lâm Lâm bị gọi liền giật mình, bắt gặp ánh mắt sắc bén của mọi người, sau lưng tự nhiên lạnh lẽo.
Tô Hanh: " Còn chị thì sao a? "
Lâm Lâm: " Chị, chị thế nào? À..ờ, vụ của sắc lang đó à, chị đã gọi điện thoại cho em ấy. "
Tô Hanh các nàng nghe được, liền phát hiện lão đại của bọn họ thật sáng suốt, chuyện như vậy mà các nàng không nghĩ ra, đúng là rối quá hoá ngu si.
Lạy Tuyết: " Chị thật giỏi, thế em ấy có nghe hay không a? "
Lâm Lâm: " Có chứ, còn trả lời chị nữa. "
Ái chà, tự nhiên trong mắt các nàng, Lâm Lâm bất giác toả kim quang.
- " Nói gì? Nói cái gì? "
Cả đám thật sốt ruột, Lâm Lâm đúng là không làm bọn họ thất vọng.
Lâm Lâm: " Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời......Ui...da..ui sao lại đánh chị a? "
Lời còn chưa dứt, nàng liền bị ăn mấy cái gối dựa vào mặt. Lão đại thì lão đại, cái tật nhây không bỏ thì bị đánh cũng đáng đời.
Tô Hanh: " Ngồi đây cũng không có ích gì, cứ việc phá cửa đi vào, dù sao cũng không thể ngồi yên chờ được. "
Các nàng gật đầu ưng thuận, Chi Thanh xuống bếp lục lọi một lúc, cầm lấy cờ-lê hướng phòng Yên Tử đi đến.
Choang~
Mở ra cửa phòng, cảnh tượng trước mắt làm các nàng sợ hãi.
Bốn phía ngổn ngang, giấy tờ vương vãi từ cửa đến giường ngủ. Trên tường treo đầy bản vẽ đồ thị, bản chỉ số, bản số liệu. Trên bàn máy tính còn đang mở, điện thoại bị trộn lẫn trong đóng giấy vò nát.
Trên giường là một đóng hỗn loạn, chăn gối loạn thất bát tao, Yên Tử cuộn thành một cục ở trong chăn, say sưa cùng Chu Công đàm đạo.
Đây là phòng cho người ở sao? Ban đầu cứ tưởng miếu hoang trong hậu trường phim hoa ngữ.
Lâm Lâm: " Này là thi tiến sĩ hay sao? Có cần kinh khủng như vậy không a? "
Tô Hanh các nàng đi đến lôi kéo, phải mất một lúc mới lay được người trên giường thức giấc.
Yên Tử ngơ ngác nhìn, các mỹ nữ này là ai a?
Yên Tử : " Hơ, chào buổi sáng~ "
Dứt lời liền ngã xuống giường, cô rất buồn ngủ, hảo buồn ngủ a ~
Đến lúc tỉnh lại cũng là buổi tối hôm sau. Cảm thấy một trận uể oải, xem ra ngủ nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe.
Ngày đi thi, Yên Tử như bước trên chiến trường. Mưa bom bão đạn cũng không khiến cô chùn chân.
Yên Tử : " Ông bà nội, ông bà ngoại ơi, con là cháu đức tôn của các vị đây. Các vị ở trên trời chắc rãnh rỗi không có gì làm a? Vậy thì dành ra chút thời gian phù hộ cho con đi. Bây giờ con sắp đi thi, lần này không đỗ là phải cuốn gói ra đi. Nếu như lần này thi hảo, con sẽ không bạc đãi các vị đâu. Mỗi người một chén mỳ tôm nha? Thoả thuận vậy đi! "
Tổ tiên : Bọn ta đã đồng ý sao? Với lại, ngươi nghèo đói đến thế sao? Một chén mỳ tôm? Ngươi lấy tiền đi cho gái hết rồi hả?
Còn chưa tới cửa phòng thi, Yên Tử đã cảm nhận được mùi yêu khí.
Vừa vào đã gặp được người quen, Lâm Lâm nhìn Yên Tử ngây ngô liền cười yêu nghiệt.
Lâm Lâm: " Bạn học Tôn, hôm nay thuộc bài chứ hả? "
Thuộc con khỉ, tôi không quen biết cô.
Yên Tử: " Còn nhờ Lâm lão sư nương tay một chút. "
Lâm Lâm: " Vậy sao? Tôi cũng rất muốn giúp, chỉ là quy định không cho phép a~ "
Yên Tử đứng một bên đùng đùng phát hoả, ai đó kéo cô lại đi, không khéo cô lỡ tay đánh chết cái yêu nữ này.
Trớ trêu thay, lúc sắp xếp chỗ ngồi, Yên Tử ngồi bàn đầu đối diện với Lâm Lâm.
Trắng mắt nhìn Lâm Lâm đắt ý, Yên Tử hận không thể dùng mắt trừng chết nàng ta.
Lâm Lâm: " Bạn học Tôn chữ viết thật xấu. "
Yên Tử: " Thỉnh không cần nhìn. "
Lâm Lâm: " Bạn học Tôn không làm được câu đó sao? "
Yên Tử: " Thỉnh không cần quan tâm. "
- " Bạn học Tôn "
- " Bạn học Tôn "
- " Bạn học Tôn.... "
Yên Tử: " Thỉnh lão sư tự trọng. "
_____________
Nhĩ hảo a ~