Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 27: Thê Nô



Kết thúc ngày thi, Yên Tử muốn cùng Lâm Lâm ra đánh tay đôi. Suốt lúc thi cứ kêu réo tên mình, là muốn sinh sự có phải hay không.
Đứng trước cổng trường chờ đợi sẵn, đối mặt còn chưa kịp làm gì, đã bị nàng ta tẩn cho mấy cước nằm lăn ra, trong bụng bức xúc vô cùng.
Đêm đó về còn cùng nàng nháo một trận, kết quả cô phải ôm gối cả đêm ngủ sofa.
Tâm trạng tồi tệ sống qua mấy ngày, chờ đợi giấy báo kết quả đến mất ăn mất ngủ.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Yên Tử nửa sống nửa chết nằm ở nhà. Tô Hanh các nàng từ sớm đã chạy đến công ty, trước khi đi còn dặn cô nấu sẵn cơm chiều cho bọn họ. Số phận ăn nhờ ở đậu không tránh được chuyện này, Yên Tử chỉ biết trong lòng một lần khóc rống.
Dọn dẹp lại một chút phòng khách, chưa được một tuần mà bừa bộn hết cả lên, đúng là tiểu thư con nhà giàu, ăn sung mặc sướng đến hư hỏng.
Chuông cửa liên tục vang, Yên Tử bận tối mặt mày cũng phải chạy ra, đầu bám đầy bụi vẫn chưa kịp rửa. Tốt nhất là có việc cần, đừng để cho cô biết kẻ ngoài kia tìm nhầm địa chỉ.
Trước mắt là một chàng trai cao ráo, tóc nâu mắt đen, mặt mày nghiêm cẩn, trên vai còn đeo một cái balô to, bên cạnh còn có một chiếc mô tô cực chất.
Yên Tử: " Anh là ai? "
Nhìn bảnh bao như vầy, đừng nói là đến tìm bạn gái? Lão tử hôm nay trong người khó ở, còn gặp cái tình địch gì gì đó thì xác định đi là vừa.
- " Xin chào, đây có phải nhà của Tôn tiểu thư? "
Yên Tử: " À, là tôi."
- " Tôi đến đưa thư. "
Yên Tử tiếp nhận thư quay trở vào nhà, ngồi trên sofa tự rót một chén trà uống cạn. Cố gắng trấn tĩnh, tay rung rung xé góc mở ra xem.
Bên trên đề tên trường kinh tế, là giấy báo kết quả tốt nghiệp?
Trời ạ, tay chân Yên Tử bắt đầu phát run. Cô đã tưởng tượng số phận nghèo đói của mình. Đầu bù tóc rối ngồi vỉa hè bán khoai tây, đêm đến phải nép gầm cầu tránh mưa tránh gió.
Đến giờ cơm tối, mọi người vẫn điềm đạm ăn cơm, riêng một người cứ ngồi nhìn chén của mình cười suốt cả buổi.
Lâm Lâm: " Tôn Yên Tử, em bị điên à? Chỉ là đạt điểm cao thôi, có gì vui vẻ đến vậy? Vui thì một lúc thôi chứ, suốt cả buổi như con dở người, em không phiền tôi cũng phiền vậy. "
Yên Tử: " Họ Lâm kia, tại sao chị cứ kiếm chuyện với em hoài vậy? Rõ ràng lúc trước chị cùng mọi người cỗ vũ em, bây giờ lại cằn nhằn cái gì hả? "
Lâm Lâm: " Chỉ là tôi không muốn thấy con ma chết trôi trong nhà, lúc nào cũng lượn lờ như thần hồn bay mất. "
Yên Tử: " Chị...chị.... "
Lâm Lâm: " Tôi thế nào? "
Bữa cơm chiều coi như bỏ dở, Tô Hanh các nàng cũng vào cuộc can ngăn. Ngày nào hai người không cãi nhau chắc là thế giới yên bình lắm.
Cãi vã cũng qua một bữa cơm, Yên Tử bị Lâm Lâm ép buộc đi rửa chén, chưa tắt được bao lâu lại bùng lên lửa.
Yên Tử: " Tại sao lại bắt em rửa? Chị cũng không phải bệnh nhân, tay chân còn đó sao không vận động đi. "
Lâm Lâm: " Trong tờ cam kết có ghi rõ ràng, em có chạy trời cũng không khỏi nắng. "
Nghe xong Yên Tử chạy đi tìm, đến khi đọc được những điều kiện phía sau, hai mắt cô trợn đến hết cỡ.
- Bên A phải làm phục dịch cho bên B 24/24
- Bên A phải tuân lệnh bên B không được trả giá.
- Bên A không được phản bác bất cứ điều gì khi chưa có sự cho phép của bên B
.....
Tông cửa chạy ra, Yên Tử chỉ vào mặt Lâm Lâm, miệng lắp bắp chửi mắng nàng.
Yên Tử: " Chị...chị, chị là ép người quá đáng! "
Lâm Lâm: " Em không phục cũng không sao? Đưa tiền bồi thường cho tôi là được. "
Yên Tử: " Cái gì? "
Lâm Lâm: " Trong cam kết có ghi rõ, bên A không thực hiện những điều kiện bên B đưa ra, thì sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm bồi thường. "
Yên Tử khóc rống, rõ ràng là gài bẫy cô. Nhân lúc loạn thất bát tao liền bắt cô ký nhận.
Yên Tử : " Bồi thường thì bồi thường, bao nhiêu tiền em trả chị. "
Lâm Lâm: " Hai mươi tỷ Mao gia gia, như vậy thôi, đã lấy giá rẻ nhất rồi. "
Yên Tử: " Cái gì? "
Không tin được trong một buổi tối, Yên Tử liên tục đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Hai mươi tỷ? Bán hết cả nhà cô còn không đủ bồi thường, đừng nói chi là bán cô. Ba mẹ cô mà biết không chừng cắt mất sổ gạo cô luôn.
Nhìn Yên Tử khóc không thành tiếng, đám người Tô Hanh cũng không dám mở lời. Các nàng không biết những điều kiện ấy ở đâu ra, chắc chắn là lão đại của bọn họ giở trò rồi. Bây giờ chỉ nên im lặng, mở miệng chỉ có đường chết thôi a.
Từ đêm đó Yên Tử nhanh chóng trở thành sai vặt cho Lâm Lâm. Tô Hanh các nàng làm sao dám ngược đãi lão công tương lai của mình, đành phải mắt nhắm mắt mở nhìn Yên Tử sống dở chết dở.
Lâm Lâm: " Họ Tôn, mau đến massage cho tôi. "
Lật đật chạy tới xoa tay bóp
Lâm Lâm: " Họ Tôn, mau lau cửa sổ sẵn hút bụi một lần luôn đi. "
Cặm cụi lau cửa, bụi bám đầy đầu.
Lâm Lâm: " Họ Tôn, nhà vệ sinh bị nghẽn rồi. "
Hì hục vác dụng cụ, sẵn sàng vào thông ống bồn cầu.
Lâm Lâm: " Họ Tôn, cơm nước gì chưa hả? "
Một bên xào rau, một bên chiên cá, nồi hầm xém chút tràn luôn ra bếp.
Lâm Lâm: " Họ Tôn, nhớ giặt quần áo của tôi sạch sẽ, không được giặt máy nghe không. "
Xả nước giặt đồ, mắt rưng rưng nhìn máy giặt
Chết sống vật lộn với cái drap giường
Lượt bỏ một ngàn chữ....
_______
Chút chuyện sau rèm.....
Y Y ( gọt táo): Tử! Con thấy hạnh phúc không?
Yên Tử ( lau nhà): Dạ! Hạnh phúc!
Y Y ( lột cam): Tử! Con thấy hạnh phúc không?
Yên Tử ( rửa chén): Dạ! Rất hạnh phúc!
Y Y ( cắt xoài): Tử! Con thấy hạnh phúc không?
Yên Tử ( lôi đồ ra giặt): Dạ! Vô cùng hạnh phúc!
Y Y ( phủi mông bỏ đi): Ừ! Vậy tiếp tục chà toilet đi con!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.