Ái Lệ mi mắt rung nhẹ, ánh mắt nhìn ngước theo bóng lưng của Thanh Phong.
Môi nhỏ mấp máy, cảm xúc trong lòng hỗn tạp.
Bàn tay hơi giơ lên, như muốn với tới vật gì đó.
Nàng muốn lên tiếng động viên Thanh Phong, nhưng ý nghĩ bất thành, chỉ có lặng lẽ theo đằng sau, khoảng cách vô hình chung kéo dài ra.
Bất chợt, Thanh Phong dừng chân lại, đầu quay nhẹ, miệng nở một nụ cười:
"Mẫu thân đại nhân, ngài đi chậm quá."
Ái Lệ nội tâm như bị khuấy đảo, ánh sáng chiếu rọi.
"Phong nhi, đúng thật, ta đi chậm quá."
Nàng bất ngờ nhẹ nhàng cười, đôi chân như tiếp thêm sức nhanh chóng đi tới ngang hàng cùng Thanh Phong.
Câu nói của Thanh Phong thoáng một cái như viên tiểu tiểu đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng gợi ra chút gợn sóng, không khí căng thẳng theo đó dần nới lỏng ra.
Thanh Phong chậm rãi bước đi, tâm trạng bình thản tự nhiên, hắn cười cười, nói vu vơ như đối với Ái Lệ động viên:
"Ra khỏi Hắc Nguyên thành, cũng không tệ."
Ái Lệ tâm trạng buồn bã cũng đôi chút vực dậy, vẻ mặt xuất hiện tươi tỉnh trở lại.
Hai người cứ thế cước bộ bước đi, chẳng mấy chốc đã ra khỏi phạm vi sở tại của hình tộc đường.
Hoa thêm một chút công phu Thanh Phong cũng tách khỏi Ái Lệ lặng lẽ trở Thanh Phong viện, vẻ mặt của hắn tươi cười trên đó thay thế bằng âm trầm.
Hình phạt của hắn mặc dù không nói bao giờ được thực hiện nhưng có lẽ không muộn hơn một ngày là phải rời khỏi.
Chủ động ra đi đôi khi còn thoải mái hơn là bị tìm đến tận cửa đuổi đi.
Tiến vào Thanh Phong viện, ngay lập tức có vài nha hoàn tiến tới, hành lễ cung kính nói:
Mang theo mệnh lệnh nha hoàn vội vàng rời đi, không dám chậm trễ nửa điểm.
...
Mang theo âm thanh kẽo kẹt cửa mở ra, một nha hoàn ăn mặc giản dị tiến vào, nàng trên gương mặt mĩ lệ cũng không giấu được sự tò mò cùng khó hiểu hiện ra.
Nha hoàn này hơi khom người, cúi đầu thưa:
"Điện hạ, mừng ngài trở về, tiểu Thúy có thể giúp gì cho ngài."
Tiểu Thúy cố nén nghi vấn trong lòng mà lẳng lặng theo đằng sau, bầu không khí phá lệ ngưng kết.
Mang theo tiểu Thúy, Thanh Phong một lần nữa tiến nhập mật thất phía cuối phòng.
U ám khung cảnh hiện lên, đèn lửa chập chờn phía trên tường, ánh sáng theo đó yếu ớt phát ra. Chỉ có thể mờ mờ mà nhìn, không rõ ràng.
Chờ cho mắt có thể quen dần với bóng tối, từng chi tiết cũng trở lên rõ ràng hơn. Một vẻ mặt kinh ngạc của tiểu Thúy biểu hiện Thanh Phong đều thu hết tất cả vào trong mắt.
Bất chợt hắn thở dài một tiếng não lòng, lẳng lặng đứng một chỗ bất động.
Xoay chuyển trong nháy mắt thời gian, Thanh Phong bất ngờ quay lại ôm trầm lấy tiểu Thúy.
"Cái này!!!" Tiểu Thúy một mặt mộng bức, cơ thể tứ chi như cứng lại, có chút không thể hình dung.
Trước lấy sự ngỡ ngàng của tiểu Thúy, Thanh Phong giọng run run nói ra:
"Tiểu Thúy, ta sắp phải rời khỏi đây rồi, mặc dù không hề thất vọng hay chán nản nhưng tâm trạng có chút buồn bực không thể tiêu tán được."
Nghe đến giọng nói ấm áp của Thanh Phong, như một ngọn lửa tỏa ra sức nóng truyền đến mỗi một cái bộ vị, quen thuộc cảm giác tràn ngập trong óc, tiểu Thúy không tự chủ hai tay giơ lên vòng ra phía trước ôm chặt lấy người Thanh Phong.
Lần đầu tiên nàng nghe được Thanh Phong giọng nói không hề có chút nào lạnh lùng cả.
Đã ba năm ở nơi này, bây giờ mới thực sự đón nhận được điều phi thường như vậy.
Có lẽ đây mới là nên trong của hắn đi.
Thật dễ chịu.
"Điện hạ, ngài phải rời khỏi đây, như vậy là thế nào." Tiểu Thúy định hình lại kinh ngạc mà thốt lên.
Thanh Phong im ắng không hề đáp lại, lực ôm kéo dài thêm một đoạn.
Đau, khó chịu. Tiểu Thúy nhăn mặt lại nhưng nàng không hề kêu ca nửa tiếng, miệng cố gắng nở một nụ cười thỏa mãn.
Bất chợt, từng giọt tiên huyết bắn ra.
Tách tách!!!
Khi hai giọt máu rơi xuống sàn nhà, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng trong hoàn cảnh này thì vang vọng rõ mồn một.
Một cỗ cảm giác lạnh ngắt từ sau gáy truyền tới, tiểu Thúy nụ cười trên môi cứng lại, ánh mắt bất ngờ bắn ra từng đạo lăng lệ sắc bén.
Tay nhanh thoăn thoắt thu lại, chỉ trong cái chớp mắt, chân khí đã bao khỏa hoàn toàn quyền đầu, một quyền đánh thẳng không giữ sức.
Bịch một tiếng vang lên.
Thanh Phong không kịp phòng thủ, cả cơ thể như tên bắn một dạng bay ra trầm đục đập lên vách tường, miệng ngay lập tức phun ra tiên huyết chảy xuôi trên khóe miệng.
Tiểu Thúy ngay sau đó cũng lùi ra xa, tay vô ý thức giơ ra sau gáy, đồng tử bất ngờ co rụt lại.
Chỉ thấy sau gáy là một vết rách nhỏ, sâu đến tận xương, thậm trí xương lộ ra cũng đã bị rạn nứt đôi chút, máu điên cuồng trào ra thẫm đẫm bàn tay, tràn xuống cả phần lưng.
Cứ đà này không khéo mất mạng như chơi.
Ngón tay nhanh chóng được vận dụng điểm ba vị trí tại cổ, máu theo đó cũng dần ngưng lại.
"Thanh Phong điện hạ, không biết ngài nhận ra từ khi nào."
Đối diện, Thanh Phong vẻ mặt bất biến nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn, nghi hoặc xuất hiện ngày càng lớn.
Hắn chẳng lẽ đã vô tình kích hoạt lên sự việc khác.
Nếu như vậy, cần một chút dẫn đường.
Thanh Phong nén đau cười một tiếng ho khan: "Từ lúc nào sao, ha, ta vốn đã không tin ai ngay từ đầu, chính vì vậy ngươi căn bản tin cậy cũng vào không có được trong tâm ta."
"Điện hạ, ngài thật biết nói vòng vo, thân phận gián điệp của ta ngài nhận ra từ khi nào." Tiếu Thúy lạnh lùng hỏi lại.
"Ta cần thiết phải trả lời ngươi sao." Thanh Phong tiếu dung, gián điệp hai từ quan trọng này hắn đã nắm được, ý nghĩ đã hoàn toàn thông suốt.
Tiểu Thúy trong phút chốc sửng sốt.
Đúng thế, Thanh Phong hắn không cần thiết phải trả lời nàng.
Có chút cảm xúc xấu hổ.
Bất chợt tiểu Thúy nhếch miệng cười lạnh lẽo:
"Nếu không phải ta nhận ra sớm, thực sự cũng bị ngài âm chết, cái cổ này cũng giữ không có được."
Thanh Phong từ chối cho biểu thị, bàn tay giơ lên ngũ vị phức tạp.
Tiểu Thúy nói không sai, bàn tay của hắn một chút nữa thôi là có thể xuyên qua phần xương cổ đâm đến ra đằng trước.
Dù chỉ còn một chút nhưng kết quả mang lại khác nhau một trời một vực.
Thanh Phong lau đi vệt máu trên miệng, đồng thời chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tiểu Thúy.
"Ngươi và ta cùng là hậu thiên cảnh tam trọng, vậy mà quyền vừa rồi một chút hư ảnh ta cũng không nhìn ra, nếu vậy..."
Ha ha ha. Tiểu Thúy phá lên cười, lắc đầu nói:
"Nghi vấn mày của ngài giữ lại mà dùng khi ở dưới âm phủ đi."