Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 182: 182: Trái Tim Nằm Ở Đâu





"Cô ta không phải em gái của Chu Như Ngọc sao?" "Đúng vậy, chính là cô ta.

Thời gian trước không phải còn có tin đồn Chu Như Ngọc cướp vị hôn phu của em gái mình?" "Tin này tôi biết.

Cô em gái cũng thật đáng thương" "Nhưng đáng thương đến mấy cũng không thể đẩy chị gái xảy thai, dù gì đi nữa, đứa nhỏ cũng là vô tội."
Xung quanh ồn ào, bên tại Đường Nhã Phương toàn là những lời bàn tán của mọi người, hai tay cô bất giác nắm chặt.

Cô thật sự muốn biện minh, Chu Như Ngọc không phải do cô đẩy ngã, chính là tự chị ấy ngã.

Nàng mở miệng định nói nhưng không thể nào phát ra được âm thanh.

Cô nhìn hàng chục cái miệng xì xào bàn tán trước mặt, đầu óc trống rỗng.

"Câm miệng!"
Hơi thở lạnh lẽo, giọng quát giận dữ làm cho lòng người run sợ, ai lấy đều ngậm miệng.

Nghiêm Ninh đưa tầm mắt lạnh như băng quét qua những người đó, mỗi một người khi nhìn thấy ánh mắt anh ta đều không nhịn được mà run hãi cúi đầu xuống.

Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt đầy phẫn uất của Nguyễn Hương Giang, môi mỏng khẽ mở: "Cô nói cô ấy đẩy ngã Chu Như Ngọc, cô có tận mắt thấy không?" Nguyễn Hương Giang cắn chặt môi, không trả lời.

Có thể thấy thân hình Nguyễn Hương Giang đang phát run.

Nếu không phải Chu Như Ngọc bảo cô nói với mọi người rằng cô ta bị Đường Nhã Phương đẩy ngã, thì cô đã chạy trối chết từ lâu rồi.

"Nếu không thì cô đem chứng cứ chứng minh cô ấy đẩy ngã chị mìn ra."
Nguyễn Hương Giang vẫn không trả lời, lựa chọn cách im lặng.


Thấy cô ta không trả lời, Nghiêm Ninh lạnh lùng cười: "Nói với Chu Như Ngọc, đừng tự mua dây buộc mình"
Dứt lời, anh ta quay lại nhìn Đường Nhã Phương, phát hiện đôi mắt vốn dĩ luôn rạng rỡ của cô giờ này chỉ còn lại sự ảm đạm, khiến người khác không khỏi đau lòng.

Anh muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực, nhưng anh phải lý trí, không muốn cô bối rối.

Anh khắc chế cảm xúc trong lòng, thấp giọng nói bên tại cô: "Nhã Phương, chúng ta đi."
Trần Lâm ở bên kinh ngạc trừng mắt "Phương Phương", anh không nghe nhầm ấy chứ.

Lão đại lại gọi một cô gái một cách dịu dàng như vậy.

Không phải lão đại đã động lòng rồi chứ?
Anh ta không nhịn được đưa mắt nhìn Nhược Sơ, không thể phủ nhận cô ấy rất xinh đẹp, không phải đẹp theo kiểu công chúng, mà cái đẹp thật sự ngây thơ, khí chất tươi mát sạch sẽ, lão đại quả thật là thích kiểu này.

Thấy Đường Nhã phương còn ngây ngốc đứng đó,
Nghiêm Ninh trực tiếp dắt tay nàng ra ngoài, Trần Lâm thấy thế, cũng đi theo.

Ở cửa, bọn họ gặp được Lục Đình Chiêu Lục Đình Chiêu thấy Đường Nhã Phương cùng Nghiêm
Ninh đi chung, sửng sốt vô cùng, tầm mắt dơi vào cảnh hai người họ nắm tay, sắc mặt liền trầm xuống.

Anh kéo Đường Nhã Phương ra phía sau mình, sau đó khách khí nói với Nghiêm Ninh: "Ngôn tiên sinh, anh không cần phải quan tâm đến chị dâu của tôi như vậy." Nói xong cũng không chờ Nghiêm Ninh phản ứng lại, trực tiếp kéo Đường Nhã Phương rời đi.

Chết tiệt, thông tin này chính xác! Đường Nhã Phương đã có chồng?
Vậy lão đại.

....!
Trần lần cẩn thận quan sát Nghiêm Ninh, quả nhiên, sắc mặt lão đại trông rất khó coi, anh ta lạnh lùng nhìn về hướng Đường Nhã Phương đi.

Trần Lâm trong lòng thở dài, lão đại vất vả lắm mới động tâm với một cô gái, vậy mà lại là người đã có gia đình, đúng là chưa đánh mà đã thua.

"Chị dâu, em đã nghe hết mọi chuyện rồi, chị đừng sợ hãi, em cùng với anh em trong hội sẽ xử lí ổn thỏa."
Lục Đình Chiêu vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Đường Nhã Phương.

Vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Bản thân vừa ra ngoài một chút, liền xảy ra rất nhiều chuyện.

Thật may mắn, chị dâu vẫn bình an vô sự.

Nhưng Là ...!
Ánh mắt Lục Đình Chiêu trở lên lạnh lẽo, lần này Chu
Như Ngọc vì hãm hại chị dâu mà cũng mất đi không ít.

Ngay cả chính đứa con của mình cũng lợi dụng được, thật sự là người cay độc.

Có thể dự đoán được, ngay khi bọn họ trở về thành phố Hải Phòng, chuyện này nhất định sẽ điều tra rõ ràng? Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là chị dâu.

Hắn phải chạy xe nhanh để đưa chị dâu về với đại ca, hiện tại chỉ có đại ca mới có thể trấn an cảm xúc của chị dâu.


Thành phố Hải Phòng.

"Cái rắm!"
Tống An Nhi nổi giận đùng đùng, mở to mắt nhắt nhìn vào màn hình, mặt trên của tờ giải trí là tin tức mới nhất.

Em gái không cam tâm, nổi giận đẩy chị gái sẩy thai.

Phía dưới tin tức tức là bình luận nghiêng về một phía, đều chỉ trích em gái nội tâm thâm độc, ngay đến một đứa trẻ vô tội cũng không tha.

Lúc đó chắc chắn Vi Vịnh Phong sẽ chọn cô chị mà bỏ lại cô em vì tâm địa của cô em gái hết sức ác độc.

Tống An Nhi tức giận thiếu chút nữa là phun máu, bài viết này còn không đưa ra được chứng cớ cho thấy Đường Nhã Phương đẩy ngã Chu Ngư Ngọc vậy mà cư dân mạng lại bình luật hàng loạt, không chút kiêng dè.

Cô nghi ngờ có người dắt mũi dư luận.

Bây giờ quan trọng nhất vẫn là Đưỡng Nhã Phương, điện thoại của cô liên tục tắt mắt, không biết giờ cô thế nào.

Tống An Nhi nhìn màn hình máy tính, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hi vọng lần này Nhã Phương sẽ không bị tổn thương!
Lục Đình Chiêu lái xe trực tiếp vào bãi đậu xe của tòa nhà Nam Cường, sau đó đi thang máy của tổng giám đốc lên văn phòng của chủ tịch ở lầu 22.

Ngô Tư Lăng vừa thấy họ liền nói: " Tổng giám đốc ở bên trong chờ hai người " Lục Đình Chiêu nhẹ gật đầu, sau đó đẩy cửa bước vào.

Sau khi Lục Đình Vỹ biết rõ mọi chuyện xảy ra ở Thanh
Thành, nhanh chóng tạm ngưng chuyến công tác.

Anh đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời trong xanh, vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

Nhã Phương nói cô có thể tự mình giải quyết việc này, nhưng xem tình hình này, anh không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được.

Con người khẽ nheo lại, lần này anh tuyệt đối không tha cho bọn Chu Như Ngọc.


"Đại ca, bọn em về rồi."
Âm thanh của Lục Đình Chiêu vang lên từ đằng sau.

Lưng cứng đờ, Lục Đình Vỹ chậm rãi xoay người, ảnh mắt hướng thẳng tới khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt của
Đường Nhã Phương, trong mắt hiện lên sự đau lòng.

Nhìn thấy Lục Đình Vỹ, trong nháy mắt, nước mắt cô lần xuống hai bên má.

Những bàng hoàng, bất an giờ phút này như bình ổn lại từ từ hạ xuống.

Lục Đình Chiêu thức thời quay người đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Sau khi Lục Đình Chiều rời đi, Lục Đình Vỹ rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc của mình, tiến đến kéo cô ấy vào trong lòng ngực.

"Thật sự xin lỗi." Anh nhẹ nhàng nói.

Là anh không bảo vệ tốt cho cô, mới làm cho cô hoảng sợ như vậy.

Đường Nhã Phương vùi đầu vào lồng ngực, kể từ lúc Chu Như Ngọc bị ngã, lòng cô không lúc nào không bất an.

Hiện tại, nhiệt độ quen thuộc cùng mùi hương quen thuộc làm cho trái tim cô từ từ bình tĩnh lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Lục Đình Vỹ cũng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ôm cô, để cô ở trong lòng mình như vậy mà khóc.

Phía sau, ánh mặt trời rực rỡ tràn vào phòng, bóng hai người ôm nhau trở thành bức tranh hoàn mỹ dưới khung cảnh đẹp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.