Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 217: 217: Tôi Hận Anh





Tống An Nhi ngẩng đầu, nhắm mắt lại để cho nước lạnh phun vào mặt.

Cô ấy đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, không để ý rằng có ai đó đang lặng lẽ tiến đến sau lưng.

Đột nhiên, thắt lưng bị ôm chặt, cô sửng sốt mở mắt ra, quay đầu, tức giận đối mặt với một khuôn mặt tuấn tú.

"Em đây là đang làm gì vậy? Tra tấn bản thân hay là tra tấn anh?"
Lương Phi Mạc không ngờ là nước lạnh, lúc chạm vào nước lạnh, lửa giận từ đáy lòng dâng lên.

Trước câu hỏi của anh ta, Tổng An Nhi dửng dưng nói: "Không liên quan gì đến anh."
Giọng điệu lạnh lùng đến mức một chút cảm xúc cũng không có.

Con người của Lương Phi Mạc hơi co lại, trên môi lộ ra một tia giễu cợt, "Hối hận sao?"
Tống An Nhi không nói gì.

Lương Phi Mạc liếc mắt, một tia nguy hiểm từ đáy mắt lóe lên, anh ta đưa tay véo cái cằm nhỏ nhắn của cô ấy, bắt cô ấy nhìn mình, nhưng cô lại kiên quyết rũ mắt xuống thay vì nhìn anh.

Anh ta gợi lên một nụ cười xấu xa, cúi người lại gần, định chạm vào mỗi cô ấy, cô ấy đập đầu chạy trốn khỏi xiềng xích của anh ta.

"Lương Phi Mạc, đừng để tôi hận anh." Cô ấy lạnh lùng nói.


"Hận anh?" Lương Phi Mạc hơi nhướng mày, sau đó đưa tay di chuyển dọc theo đường cong xinh đẹp trên cơ thể cô từng li từng tí một, đầu ngón tay trêu chọc, "Tối hôm qua em rất nhiệt tình, không giống như ghét bỏ anh.

Hử?"
Tống An Nhi nhắm mắt lại, thân thể khẽ run lên, cô hận mình không có chí khí, rõ ràng biết anh ta cố ý làm như vậy, nhưng cô ấy không thể không ngượng ngùng mà phản ứng.

"Lương Phi Mạc...tôi...!hận...anh." Giọng nói của cô ấy tan vỡ chịu đựng dục vọng theo bản năng.
"Vậy cứ hận đi." Lương Phi Mạc dùng tay ấn cô ấy vào tường, cô ấy chưa kịp phản ứng thì anh ta đã đứng dậy đi vào trong cô.

Dục vọng nguyên thủy, Tống An Nhi dần đánh mất chính mình.

Liên tiếp sai lầm, đã không thể quay đầu.

Sau khi làm xong, anh ta giúp cô ấy tắm sạch, sau đó ôm cô ấy đặt lên giường.

Tống An Nhi kéo chăn che chính mình lại, "Anh đi đi."
Giọng cô ấy nghẹn ngào.

Lương Phi Mạc ánh mắt thâm thủy nhìn cô ấy đang trốn trong chăn, hồi lâu mới khẽ mở miệng, "An Nhi, nếu em cứ lừa dối mình, thì chỉ có đau khổ thôi, sao không bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện?"
Cô ấy im lặng.

Anh ta nói tiếp: "Anh đợi em."
Biết cô ấy vẫn chưa nghĩ thông, anh ta không muốn ép buộc cô ấy.

Vì vậy, anh ta nhặt quần áo trên đất mặc vào từng cái một, nhìn cô ấy thật sâu, thaya cô ấy vẫn đang trốn trong chăn, anh ta rời đi.

Có những việc, không cần phải gấp gáp, anh ta có tự tin cô ấy sẽ đến bên cạnh anh ta.

Tống An Nhi không đi làm.

Lê Na đã gọi rất nhiều cuộc nhưng không được, trong lúc tuyệt vọng, cô ấy chỉ có thể gọi cho Đường Nhã Phương.

Sau khi Đường Nhã Phương biết, cũng lập tức liên lạc với An Nhi, nhưng điện thoại cũng không liên lạc được.

Tối hôm qua An Nhi từ nhà cô về, cô lo lắng không phải giữa đường xảy ra chuyện gì đó chứ.

Vô cùng lo lắng, cô lái xe thắng đến nhà Tống An Nhi, cô vừa đi đến cửa định gõ cửa, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra.

Người mở cửa khiến Đường Nhã Phương trở nên ngu ngốc.


Lương Phi Mạc không ngờ chị dâu sẽ xuất hiện ở đây, anh ta sửng sốt một lúc.

Một lúc lâu sau, Đường Nhã Phương cất giọng khô khốc, "Sao em lại ở đây?"
Anh ta ở đây, còn An Nhi thì sao? Chẳng lẽ hai người họ?
Lương Phi Mạc mặt không chút hoảng sợ, "Chị dâu, đều là người trưởng thành, em sẽ không giải thích."
Sắc mặt Đường Nhã Phương đột nhiên thay đổi, "Em...em và An Nhi...hai người..."
Đường Nhã Phương bị sốc đến mức không thể nói rõ ràng.

"Chính là như vậy." Lương Phi Mạc thẳng thắn thừa nhận.

Nhìn thấy cách nói của anh ta, Đường Nhã Phương không khỏi tức giận, "Lương Phi Mạc, em có biết mình đang làm gì không?"
"Em biết."
"Biết? Vậy chị hỏi em, em có thể cho An Nhi cái gì? Kết hôn em có thể cho sao?"
Lương Phi Mạc im lặng, hôn nhân của anh ta từ trước tới giờ anh ta không được làm chủ, vậy anh ta làm sao có thể bảo đảm cho cô ấy một cuộc hôn nhân?
Thấy anh ta im lặng, Đường Nhã Phương chế nhạo, "Làm sao? Không trả lời được đúng không?"
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Lúc trước chị đã hỏi Đình Vỹ.

Anh ấy nói vợ chưa cưới của em là cháu gái của đồng đội cũ của ông nội em, có ơn cứu mạng.

Hôn ước như vậy em nói chấm dứt thì có thể à?"
Cô đang nói về chuyện mà Lương Phi Mạc luôn biết rõ, có lẽ thật sự không thể thay đổi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta thích An Nhi.

"Em thích An Nhi." Anh ta nhìn Đường Nhã Phương với vẻ mặt thành khẩn.

"Vậy thì em buông tay đi, cô ấy không kham nổi sự bỉ ổi của một cô tiểu tam đâu."
Đường Nhã Phương nhìn anh ta thật sâu, sau đó đi vòng qua anh ta, đột nhiên cô dừng lại.


Bởi vì Tống An Nhi đang đứng cạnh tủ giày ở ngoài hành lang.

Vậy thì, những gì họ nói đã bị cô ấy nghe thấy.

Trên mặt Tống An Nhi không có một chút biểu cảm nào, cô ấy chỉ yên lặng nhìn cô, và...!anh ta.

"An Nhi." Đường Nhã Phương vẻ mặt lo lắng hô lên.

Nghe thấy cô kêu "An Nhi", Lương Phi Mạc quay người lại, bóng dáng mảnh mai của Tổng An Nhi rơi vào trong mắt anh ta, đôi mắt đen láy nổi sóng.

"Nhã Phương, cậu đến đấy à." Tống An Nhi khẽ cười với Đường Nhã, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt trống rỗng.

"An Nhi, thật ra là..." Nhìn thấy cô ấy như vậy, trái tim Đường Nhã Phương đột nhiên thắt lại, muốn bước tới ôm cô ấy, nhưng lại thấy cô ấy nhấc chân bước tới, đi ngang qua cô, đi thẳng tới trước mặt Lương Phi Mạc.

Lương Phi Mạc nhìn vào mắt cô ấy không có tiêu điểm, trong lòng cảm thấy nhói đau, mở miệng: "An Nhi..."
"Chát!"
Anh ta chưa kịp dứt lời thì một cái tát đã giáng vào má anh ta, cắt ngang lời nói.

Đồng tử của anh ta giãn ra, anh ta nhìn cô ấy đầy hoài nghi.

Chỉ nhìn thấy cô ấy nhếch mép, buồn bã và chán nản, "Lương Phi Mạc, sau này chúng ta không liên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.