Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 223: 223: Cùng Em Tắm





Đường Nhã Phương trở về nhà, trò chuyện với dì Ngô vài câu rồi đi thẳng lên lầu.

Khi đi ngang qua phòng làm việc, cô dừng lại, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cô thấy Đình Vỹ đang ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng màu cam rơi trên mái tóc như mực của anh, tràn ra một luồng ánh sáng nông.

Các đường nét trên khuôn mặt cũng ngày càng trở nên sâu sắc và điển trai.

Cô không khỏi ngẩn ngơ nhìn,
Lục Đình Vỹ nhận thấy có người đang nhìn mình, ánh mắt nhiệt tình đến mức không thể bỏ qua.

Khẽ nâng mi, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú rơi vào trong mắt anh, đôi môi mỏng bất giác chậm rãi gợi lên.

Đặt cuốn sách trên tay xuống, anh ngẩng đầu lên, thấy cô đang ngẩn người, nhẹ nhàng gọi, "Nhã Phương." Nghe thấy âm thanh Đường Nhã Phương tỉnh lại, bắt gặp một đôi mắt đen đầy hứng thú, cô lập tức nhận ra mình vừa làm gì.

Cô thế mà bị sắc đẹp mê hoặc, ngắm anh ngắmđến thất thần
Thấy anh đang nhìn mình cười nhạt, trên gò má xuất hiện hai vệt ửng hồng nhạt nhòa trắng nõn.

Cô không được tự nhiên đưa tay lên vuốt mái tóc bị rơi bên tai, rồi hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
Khi cô và Mẫn Nghi, An Nhi đang ăn, nhận được điện thoại của anh, nói anh sẽ đón cô về nhà ăn tối, nhưng cô đã ăn rồi, nên chỉ có thể để anh một mình về nhà ăn tối.


Nghĩ lại trong lòng còn cảm thấy buồn.

Kể từ khi kết hôn, dù bận rộn đến đâu, anh cũng sẽ về nhà sớm nhất để cùng cô ăn tối.

Là một người chồng, anh thực sự đã làm tốt hơn rất nhiều so với một người vợ như cô.

Lục Đình Vỹ nói "ừm", "Ăn rồi."
Sau đó anh lại nói: "Lại đây.

Đường Nhã Phương nhẹ nhàng bước tới, đột nhiên, eo cô bị siết chặt, giây tiếp theo, cô ngồi vào lòng anh.

Cánh tay cường tráng của anh ôm lấy eo thon của cô, ngực áp sát vào lưng cô, cắm đặt lên vai cô, hơi thở ấm áp phun vào vành tai mẫn cảm của cô, khiến cô cong cổ một cách khó chịu.

Anh cụp mi xuống, tầm mắt rơi vào trên chiếc cổ trắng ngần của cô, có màu hồng nhạt, trông ngon như kem.

Lòng ngứa ngáy, anh bất giác hỗn lên.

Đường Nhã Phương bị anh kéo đến ngồi ở trênđùi, tuy rằng trước đó cũng từng như thế nhưng cô vẫn không thể thích ứng được với hành động thân mật như vậy.

Lưng cô áp sát vào ngực anh, anh có Đình Vỹ nhận rõ ràng nhịp đập đều đặn và nhịp nhàng của trái tim mình.

Khi anh nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, tim cô đập loạn nhịp, nhịp tim lập tức lộn xộn.

Vì vậy, khi đôi môi ấm áp của anh áp lên làn da nhạy cảm ở bên cổ cô, cô không nhịn được kêu lên một tiếng.

Sau đó, cô mở to mắt, nhanh chóng đưa tay lên che miệng.

Chết cha, cô đang làm gì vậy? "Ha ha..."
Đường Nhã Phương lúc đầu cảm thấy xấu hổ, sau đó lại cảm thấy nếu không phải anh đột ngột hôn mình, cô sẽ phát ra tiếng xấu hổ như vậy sao?
Trong lòng dâng lên một tia tức giận, cô chật vật đứng lên, "Anh buông em ra, buông em ra..."
Nhưng cánh tay của anh giống như cánh tay sắt, hoàn toàn không thể lay chuyển.

Biết thực lực chênh lệch, Đường Nhã Phương vẫn đấu tranh mà không bỏ cuộc.


Lúc này, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, "Nhã Phương, nếu em mà động đậy nữa, anh sẽ trực tiếp muốn em ở đây luôn đấy."
Lời nói này vừa nói ra, Đường Nhã Phương lập tứcim lặng, mím chặt môi không dám cử động nữa.

Sau đó, má của cô ngay lập tức đỏ bừng, cô ngồi trên chiếc kim châm, cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Bởi vì cô cảm nhận được sức nóng từ người anh.

Không biết trải qua bao lâu, nhiệt độ dưới hồng từ từ nhạt đi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô cảm thấy hơi thở của anh đang đến gần sau tai cô, giọng nói u ám của anh vang lên, "Nếu không phải sợ em quá mệt, anh thật sự đã ăn em rồi."
Đường Nhã Phương khẽ run lên, bàn tay đặt ở trên chân cũng khẽ nằm chặt.

Trời ơi! Giọng nói của anh qua nóng người rồi, cô rất muốn quật ngã anh, nhưng cô là một người phụ nữ dè dặt chỉ dám nghĩ mà không dám làm.

"An Nhi hôm nay làm sao à?"
Một lúc lâu sau, Lục Đình Vỹ hỏi.

Vừa nhắc đến người bạn thân nhất của mình, Đường Nhã Phương nhanh chóng xua đuổi mọi suy nghĩ hấp dẫn trong đầu, thở dài nói: "Còn không phải tại Phi Mạc à.

Lục Đình Vỹ hơi nhưởng mày, "Cậu ấy làm sao? "Vì cậu ấy không thể cho An Nhì thứ cô ấy muốn, lẽ ra không nên chọc tức An Nhi.

Bây giờ thì hay rồi, An Nhi cũng thích cậu ấy, để thoát khỏi mỗi quan hệ của cô ấy với Phi Mạc, cô ấy chỉ có thể nhân tâm cắt đứt suy nghĩ của mình.

Nói đến đây, Đường Nhã Phương không khỏi cảm thấy chua xót.


"An Nhi bị tên cặn bã Hàn Minh Quânlàm tổn thương, bây giờ lại phải chịu đựng đau đớn như vậy, em thực sự đau lòng thay cô ấy.

Nghĩ đến dáng vẻ cô đơn lẻ loi của An Nhi, trái tim cô không khỏi co rút thành một quả bóng, đau nhói.

"Anh xin lỗi." Lục Đình Vỹ siết chặt eo cô, hai đầu dựa vào nhau, anh áp vào má cô, "Bên Phi Mạc anh sẽ nói rõ với nó."
Đường Nhã Phương giơ tay lên che, bất mãn nói: "Em biết Phi Mạc cũng thích An Nhi, nhưng em vẫn rất tức giận.

Cậu ấy là một đại nam nhân không phân biệt được nặng nhẹ à?"
Lục Đình Vỹ cười bất lực, "Vậy anh gọi nó đến cho em đánh nhé." "Em họ của anh, anh không thương à?" Đường Nhã Phương quay đầu nhìn anh chằm chằm.

"Không thương, anh chỉ thương em.

11
Trong đôi mắt đen có một tia sáng không sâu.

Đường Nhã Phương "hừ" một tiếng, trong lòng đương nhiên là cảm động, nhưng vẫn là nói: "Ai tin anh chứ? Đó là em họ từ nhỏ tới lớn của anh mà." "Cô bé nghĩ một đằng nói một nẻo." Lục Đình Vỹ mỉm cười xoa tóc cô, lông mày và đôi mắt của anh đầy sự cưng chiều.

"Cái gì mà nghĩ một đằng nói một nẻo hả?" Đường Nhã Phương hung hăng vỗ vỗ tay anh, "Vậy anh gọi Phi Mạc đến đi, em sẽ đánh cậu ấy trước mặt anh xem anh có đau lòng không." "Thật sao?" Lục Đình Vỹ nhưởng mày..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.