Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 240: 240: Đương Nhiên Tôi Thích Cô Nhất





Cảm thấy nhiệt độ trên môi càng ngày càng nóng dần lên, đồng tử Lục Đình Chiêu đột nhiên giãn ra.

Cô ấy bị điên à?!!!
Lê Mẫn Nghi chỉ chạm nhẹ vào môi rồi rời đi, sau đó cô quay lại nhìn cô gái nhõng nhẽo - người đang bị hành vi của cô làm cho choáng váng.

Cô cong môi cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút thất vọng, tưởng rằng lúc Lục Đình Chiều hôn mình anh ta sẽ có chút phản ứng trở lại.

Nhưng không.

Mà thật ra cũng có một phản ứng, nhưng nó chỉ là do anh ta bị choáng váng, và sau đó không còn cái nào khác.

Nhàm chán!
Vì vậy, cô quay sang nhìn Lục Đình Chiêu và phát hiện anh đang nhìn mình với đôi mắt sâu thẳm.

Cô cảm thấy lương tâm cắn rứt không thể giải thích, nhẹ nhàng ho khan một tiếng:"Anh đừng nghĩ nhiều, tôi hôn anh không có nghĩa là tôi thích anh."
Cô vừa nói, trong đáy mắt cô vừa trào dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng ngay sau đó đã biến mất.

Lục Đình Chiêu cũng bình tĩnh nói: "Tôi cũng không nghĩ nhiều, cô yên tâm."
Lê Mẫn Nghi nhíu mày, chuyện này mà anh ta cũng không nghĩ nhiều, làm sao cảm thấy lời giải thích vừa rồi của mình giống như cơn gió thoảng qua vậy?

"Không nghĩ nhiều vẫn là tốt nhất” Cô nheo mắt, vẻ mặt trong phút chốc nghiêm lại, chế nhạo:“Anh dám đùa giỡn với tôi, chính anh sẽ phải tự gánh chịu lấy hậu quả.

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của cô, Lục Đình Chiêu nhíu mày: "Thật ra..."
Lúc anh vừa định giải thích thì đột nhiên nhìn thấy cô nhõng nhẽo cầm ly rượu đỏ ném về phía Lê Mẫn Nghi, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, vô thức kéo Lê Mẫn Nghi vào trong lòng.

Lê Mẫn Nghiên bất ngờ hô lên một tiếng khe khẽ, lại bị anh ôm chặt trong lòng, vẻ mặt cô ngây dại đi.

Một giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cốc rơi xuống đất và vỡ, và ...!tiếng rên do bị đau của anh.

Ngẩng đầu lên, điều đập vào mắt anh là vẻ mặt đau khổ trên lông mày.

Cô như hiểu ra điều gì đó, những cảm xúc khó tả cứ từ từ ùa về trong lòng, tưởng chừng như vừa vui lại vừa bất đắc dĩ.

Một giọng nói đầy tức giận và sa đọa phát ra từ cô gái nhõng nhẽo: "Lục Đình Chiêu, anh còn dám bảo vệ cô ta! Anh không sợ em nói với anh lớn của anh sao?"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu cười lên một tiếng, Lê Mẫn Nghi có Đình Vỹ giác được lồng ngực của anh chấn động, cô ngẩng đầu nhìn anh cười khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm sinh động.

Đình Chiêu chú ý tới ánh mắt của cô, anh cụp mắt xuống, đối diện với đôi con người trong trẻo nhưng có phần mất tập trung của cô, lông mày khẽ nhưởng lên, trong mắt hiện lên một chút hứng thú.

"Làm sao? Đột nhiên nhận ra tôi rất đẹp trai?"
Giọng nói cố ý hạ thấp của anh vang lên bên tai cô, Lê Mẫn Nghi lập tức hoàn hồn lại, nhưng cô nghe được sự trêu chọc trong lời nói của anh, vì vậy cô trợn tròn mắt, rất có khí chất,
"Wow" một cái rồi lại khinh thường nói.

: “Đừng có tự luyến như thế nữa”.

Lục Đình Chiêu cười cười, không nói gì.

Anh buông cô ra, sau đó đứng dậy, quay mặt về phía cô gái nhõng nhẽo đang tức giận.

Cô gái nhõng nhẽo lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ e thẹn và đường nét thảo mai lúc trước, trước đây có thể nhìn ra một khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng bây giờ cô ấy tức giận đến mức mắt mũi méo xệch, đôi mắt to vốn dĩ đang mở to như con bò vậy.

Đôi lông mày cũng vậy, đặc biệt đáng sợ.

Lục Đình Chiêu không khỏi thầm oán trong lòng, ông anh này muốn kén người hẹn hò với anh, ít nhất phải chọn được một người đẹp ngang tầm với anh chứ.


“Lục Đình Chiêu, ả tiện nhân khốn kiếp kia vừa mới hôn anh một cái, vậy anh đã liền bảo vệ cô ta, sau đó nếu nàng ngủ với anh, anh sẽ cho cô ta cả tính mạng sao?” Mẫn Nghi hét lên.

Lục Đình Chiêu: "...."
Cô gái nhõng nhẽo này đã hiểu lầm điều gì? Cô chất vấn anh thế này, chẳng khác gì bạn gái chất vấn bạn trai mình lừa dối.

Lục Đình Chiêu cảm thấy không nên để cho mình hiểu lầm nữa, nếu không sẽ có người hiểu lầm.

Nghĩ đến đây, Lục Đình Chiêu nhíu mày, tại sao phải quan tâm đến chuyện hiểu lầm của người khác?
Còn không kịp suy nghĩ, cô gái nhõng nhẽo kia không thấy anh trả lời mình liền tiện tay cầm chép đĩa ném về phía Mẫn Nghi.

Anh phản ứng nhanh, kéo Lê Mẫn Nghi sang bên cạnh mình để tránh.

Nhưng cô ta vẫn không để yên, sau khi ném đĩa, nĩa, dao, thìa, và thậm chí cả để lót ly bay về phía hai người họ.

Anh và Lê Mẫn Nghi vội vàng tránh những "vũ khí giết người" đó, cuối cùng cô nàng nhõng nhẽo cũng ném không kịp nên chỉ biết nâng ghế lên, đập cho tan nát.

May mắn thay, chiếc ghế quá nặng để cô có thể di chuyển.

Lê Mẫn Nghi liếc nhìn con dao cắm vào sàn gỗ, cảm thấy lưu luyến.

"Này, Lục Đình Chiêu, anh đang tìm đối tượng kiểu gì vậy? Sao lại không tư chất? Sao lại vô văn hóa như vậy?"
Cho rằng đây là lỗi của Lục Đình Chiêu, cô mắng Lục Đình Chiêu như thể quên mất trò hề này là do cô gây ra.

Trước khi Lục Đình Chiêu lên tiếng, cô gái quyến rũ tức giận chạy tới, chỉ vào mũi Lê Mẫn Nghi và chửi rủa: "Đồ khốn, cô nói ai không có tư chất? Chẳng lẽ cô có tư cách khi dụ dỗ bạn trai của người khác? Soi gương xem mình có xứng với Đình Chiêu không”

Ngay khi những lời này rơi xuống, Lê Mẫn Nghi tức giận bật cười, ngẩng đầu nhìn cô gái nhõng nhẽo, chế nhạo: "Nhìn cái dung mạo như hiện trường vụ tai nạn xe hơi của cô, còn ..." Cô chỉ vào ngực cô gái nhõng nhẽo: "Cái sân bay này, thân hình phẳng lì này có phải là kiểu mà Đình Chiêu thích không? Người Đình Chiêu thích là kiểu như tôi đây.

"
Cùng với đó, cô cố tình đẩy eo lên để làm nổi bật khuôn ngực đáng tự hào của mình.

Khi thấy điều này, cô gái kia đã tức giận đến mức nói ra lời của mình, điều mà một người phụ nữ quan tâm nhất chính là ngoại hình không đẹp bằng người khác, thân thể không bằng người khác, đặc biệt là không bằng đứa đi giật người yêu mình.

Lê Mẫn Nghi cong lên khỏe môi đắc thắng, để cho pháo càng cứng, bắn nát cô gái quyến rũ đến mức không còn một chút cặn bã.

Vì vậy, cô đưa tay đến bên cạnh Lục Đình Chiêu, dựa đầu vào vai anh, đưa ngón tay ôm ngực anh, nhẹ giọng hỏi: "Chiêu à, anh nghĩ mình thích người nào nhất?"
Vốn dĩ Lục Đình Chiêu vẫn còn hứng thú với cuộc cãi vã giữa bọn họ, muốn làm người ăn dưa hóng chuyện ở bên, nhưng Lê Mẫn Nghi đã kéo anh vào vòng chiến.

Nhất là khi nghe thấy giọng nói giả tạo của Lê Mẫn Nghi, anh không nhịn được rùng mình, làm sao có Đình Vỹ thấy trong giọng nói của cô có một tia lạnh lẽo cảnh cáo?
Nếu anh ta trả lời không, nó sẽ kết thúc tồi tệ?
Anh rụt rè trả lời: "Đương nhiên là tôi thích cô nhất."
Vừa nói, anh vừa nắm lấy bàn tay ngổn ngang của cô đặt lên ngực, đưa lên miệng hôn nhẹ rồi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.

Lần này đổi thành Lê Mẫn Nghi rùng mình, người đàn ông này nếu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.