Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 261: 261: Là Ông Ta Tự Ngã Xuống





Nhà họ Đường.

Triệu Thanh Bích bưng một bát canh vẫn còn nghi ngút hơi nóng, đi đến cửa một căn phòng trên tầng hai.

“Như Ngọc, mẹ có thể vào trong được không?” Giọng nói của bà ta nhẹ nhàng thận trọng.

Trong căn phòng không đáp lại một chút động tĩnh gì, bà ta nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong.

Trong phòng không có ánh đèn, chỉ là một màu tối mờ mịt.

Triệu Thanh Bích vươn tay bật công tắc trên tường, lúc này, trong phòng mới vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Không được bật đèn.

Trong lòng Triệu Thanh Bích có chút run lên, vội vàng thu tay lại, sau đó cố gắng mở to hai mắt để tìm kiếm thứ gì đó trong căn phòng tối mờ mịt.

“Như Ngọc, mẹ nấu cho con bát canh này, con mau ăn đi, được không?”“Con đã nói rồi, con không ăn.” “Nhưng mà...”

Triệu Thanh Bích bước lên phía trước, vẫn muốn nói gì đó, đột nhiên có một thứ gì đó rơi cạnh chân của bà ta, khiến bà ta sợ đến mức hét lên, bát canh không cầm chắc trong tay rơi xuống sàn nhà.

Bát canh vỡ tan, canh đổ ra ngoài.

“Mau cút đi.”
Những lời chửi bởi vẫn không ngớt, chìm trong sự lạnh lẽo thấu xương.

Triệu Thanh Bích không nên nổi cơn giận giữ, quay người bước đi.

“Tách!”
Đèn bật lên.

Căn phòng tối mờ mịt lập tức sáng lên.

Lúc này, Triệu Thanh Bích mới nhìn rõ được người đang nằm trên giường, khuôn mặt tái mét đi tới gần, vò đầu mắng chửi: "Chu Như Ngọc, tại sao con lại không khá lên được vậy? Chỉ vì một tên Vi Vịnh Phong mà khiến con khinh rẻ bản thân mình như vậy sao? Con đang tự giết chết mình rồi, Vi Vịnh Phong thậm chí còn không thèm nhìn con đến một cái.”
Chu Như Ngọc nằm trên giường đầu tóc rối bù, không còn sức sống, hoàn toàn không còn dáng vẻ phấn chấn như trước đây.

Nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình, cơn tức giận trong lòng Triệu Thanh Bích đã giảm đi phần nào.Bà ta thở dài, rồi ngồi xuống mép giường, đau khổ nắm lấy tay Chu Như Ngọc: “Như Ngọc, nếu tinh thần con cứ sa sút như vậy thì tất cả những gì chúng ta làm trước đây sẽ uổng phí” “Mặc dù bố con vẫn chưa tỉnh, nhưng Đường Nhã Phương đã chuẩn bị đưa ông ấy qua Mỹ để chữa trị rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ tỉnh lại, như vậy chuyện của chúng ta sẽ không thể giấu được nữa.”
Nghe đến đây, cuối cùng thì Chu Như Ngọc cũng có phản ứng lại, cô ta ngước lên nhìn chằm chằm vào mẹ mình với ánh mắt ngạc nhiên.

“Không cần ngạc nhiên, lời mẹ nói đều là sự thật, nếu con cứ tiếp tục như này, Đường Nhã Phương sẽ coi là trò cười và càng ngày càng đắc ý mà thôi, hơn nữa cuối cùng con cũng không có gì, cả đời này sẽ là trò cười.”
Chu Như Ngọc nghe bà ta nói vậy, ánh mắt càng thêm sâu xuống.

Triệu Thanh Bích thấy cô ta đã thực sự lời của mình, liền vỗ vỗ vào tay cô ta rồi đứng dậy: "Như Ngọc, muốn đi làm gì thì cứ làm, không chỉ có mẹ giúp con, mà còn có cả những người khác giúp con nữa”
Nói xong, Triệu Thanh Bích quay người đi dọn dẹp bát canh đổ vỡ trên mặt đất, lúc này, giọng Chu Như Ngọc truyền đến từ phía sau: "Mẹ, con xin lỗi, khiến mẹ phải lo lắng rồi.”
Nghe được câu này, đôi mắt Triệu Thanh Bích trong phút chốc đã đỏ hoe, bà ta quay người lại, nóivới Chu Như Ngọc bằng giọng chắc nịch: “Như Ngọc, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con giành lại Đường thị, cho dù có phải trả giá thế nào đi chăng nữa.

Không biết có phải do ảo giác của mình không, Chu Như Ngọc cảm thấy mẹ hôm nay khác rất nhiều so với mẹ yếu đuối của ngày trước, trở nên cứng rắn khác thường.

“Mẹ, mẹ nghĩ sẽ giúp con như thế nào?” Đây là điều mà Chu Như Ngọc rất tò mò.


“Tìm bố con...!Những lời này vừa nói ra, Triệu Thanh Bích vừa ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng sửa lại: “Đến lúc đó con sẽ biết thôi.”
Sau đó, bà ta lập tức quay người đi đến nơi bát canh rơi vỡ trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhặt mảnh
Trên chiếc giường phía sau bà ta, ánh mắt Chu Như Ngọc trầm ngâm nhìn bà ta, như có điều gì đó.

Một lúc lâu sau, Chu Như Ngọc nói: “Mẹ, khi nào Đường Nhã Phương đưa Đường Quốc Thành qua Mỹ vậy?” “Mấy ngày nữa, đã làm xong mọi thủ tục rồi.”
Mấy ngày nữa? Sự hung ác nham hiểm lóe lên trong ánh mắt Chu Như Ngọc: “Mẹ, mẹ có muốn thấy Đường Nhã Phương gục ngã trong đau khổ không?” “Con muốn làm gì?” Triệu Thanh Bích hỏi.

“Không phải Đường Nhã Phương rất quan tâm bố cô ta sao? Vậy hãy khiến Đường Quốc Thành biến mất khỏi thế gian này.Vừa nói, khóe môi Chu Như Ngọc lạnh lùng nhếch lên chế nhạo.

“Con muốn...!Mặc dù đã biết Chu Như Ngọc sẽ làm như vậy, nhưng trong lòng Triệu Thanh Bích không khỏi ngạc nhiên.

"Xoảng!”
Bỗng nhiên bên ngoài phòng phát ra một tiếng động lạ, Triệu Thanh Bích và Chu Như Ngọc vội vàng nhìn nhau, sau đó liền đuổi theo ra ngoài.

Những gì bọn họ vừa nói có thể đã bị người khác nghe được rồi, thật tồi tệ.

Triệu Thanh Bích vừa chạy ra ngoài, liền nhìn thấy bác Triệu đang vội vàng đi xuống cầu thang.

Triệu Thanh Bích lạnh lùng hét lên: "Bác Triệu.” Bác Triệu nghe thấy tiếng liền dừng chân, quay người lại, lễ phép hỏi: “Bà chủ, bà gọi tôi sao?”
Triệu Thanh Bích đi tới, nheo mắt hỏi: “Bác Triệu, vừa nãy bác có nghe thấy gì không?”

Trong ánh mắt của bác Triệu lóe lên một tia sợ hãi, mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn bị Triệu Thanh Bích bắt được.

“Không có, tôi bị nặng tai, tôi không nghe thấy gì hết”
Ông ta đang nói dối, ông ta đã nghe thấy hết rồi.

Vì vậy ông ta không thể ở lại.

Trong ánh mắt hiện lên một tia sắc bén, Triệu Thanh Bích liếc nhìn cầu thang phía sau ông ta, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, bà ta từ từ tiến đến gầnbác Triệu: “Bác Triệu, bác nên biết những gì bác nên nghe và nên nói, tốt nhất là nên quản tốt cái miệng của mình, nếu không...!
Triệu Thanh Bích mỉm cười nham hiểm: “Số phận của bác cũng sẽ khốn khổ như Đường Quốc Thành thôi.” “Bà...!Bác Triệu chỉ có thể lùi lại khi bà ta tiến gần, lúc này thấy bà ta nói ra những câu như này một cách trắng trợn như vậy, bác Triệu trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bà ta, khó mà tin được: “Bà chủ, ông chủ đối tốt với bà như vậy, tại sao bà lại...!“Ông ta tốt với tôi?” Triệu Thanh Bích mỉm cười nói, nhưng trong ánh mắt hiện lên sự căm hận tột cùng: “Ông ta chỉ coi tôi như người ở mà thôi, để tôi chăm sóc cả cái gia đình này.” “Ông chủ...!Bác Triệu vừa muốn nói đỡ vài câu cho ông chủ nhà mình, nhưng ai ngờ chân vừa bước lên không trung, cả người đã ngã về phía sau.

Lúc vừa ngã xuống, ông ta nghe thấy giọng nói của Triệu Thanh Bích: “Bác Triệu, đừng trách tôi độc ác, ai bắt bác nghe tôi và Chu Như Ngọc nói chuyện.

Bác đi sớm một bước, nhanh thôi ông chủ sẽ đi theo cùng bác trong phòng Chu Như Ngọc nghe thấy có tiếng gì đó rơi ở bên ngoài, cô ta vội vàng chạy ra xem.

Cô ta nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở đầu cầu thang, liền đi tới: “Mẹ, mẹ đang xem...!
Hai người còn chưa kịp nói gì, thì cô ta đã nhìn thấy một người nằm dưới cầu thang, hai mắt cô ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.