Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 272: 272: Muốn Anh Làm Bạn Trai Tôi





Theo cô Nghi yêu cầu, Lục Đình Chiêu lái xe đến một bãi đỗ xe ngầm của một của một trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố.

Khi ở trên xe, cậu hỏi cô muốn ăn cái gì, cô lạnh lùng nói một chữ - Lẩu!
Vì vậy, bọn họ đã tới trung tâm mua sắm này, theo cô Nghi nơi, nơi này chính là một cửa hàng lẩu chính thống ăn rất ngon.

Xuống xe, Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu nhựa theo đường cũ lên thẳng tầng bốn cửa hàng, đi vào một cửa tiệm lẩu nhìn có vẻ rất nhiều năm rồi.

Một người phục vụ nhiệt tình đi lên đón: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi hai vị đi hai người sao?”
“Ừm.” Lê Mẫn Nghi nhìn quán lẩu không một bóng người, nói: “Chúng tôi muốn ngồi ở một chỗ hẻo lánh”
“Được, mời hai vị đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một vị trí hẻo lánh: “Mời hai vị ngồi, tôi đi lấy menu.” Lục Đình Chiêu nhìn nhân viên phục vụ vừa rời đi, sau đó nhồi xuống.

“Trước kia cô thường xuyên tới đây sao?”
Ánh mắt cậu rơi vào khuôn mặt xinh xắn của Lê Mẫn Nghi, nhíu mày hỏi.

“Trước đây hay cùng đám Nhã Phương thường xuyên đến.” Lê Mẫn Nghi quay đầu nhìn quán lẩu nhiều năm vẫn chưa thay đổi trang trí, trong mắt không khỏi toát ra vẻ hoài niệm.

Cô hoài niệm khoảng thời gian đơn thuần không phiền não trước đây, rảnh rỗi không có việc làm thì cùng bạn bè đến đây ăn chực một bữa, tiêu dao tự tại.

Sau đó, cô cười nói với Lục Đình Chiêu: “Anh có thể ăn thử mà xem, lẩu ở đây được cả tôi, Nhã Phương và An Nhi nhất trí khen ngợi đó.”
Lục Đình Chiêu mỉm cười: “Vậy tôi phải nếm thử một chút."
Nhân viên phục vụ đi tới đưa menu cho bọn họ: “Hai vị cứ từ từ xem xét, chọn món nào thì đánh dấu vào menu, chọn xong thì gọi tôi.”

Nói xong thì lại rời đi.

“Anh ăn cay không?” Lê Mẫn Nghi vừa xem menu vừa hỏi.

“Tạm được.” thật ra khi nhìn thấy nồi lẩu đỏ rực in trên menu, Lục Đình Chiêu cảm thấy dạ dày mình có chút đau.

Lê Mẫn Nghi giương mắt nhìn cậu: “Không ăn được thì cứ nói là không ăn được, đừng cậy mạnh
Lông mày của Lục Đình Chiêu hơi nhếch lên, lời này là đang xem thường cậu sao?
Tuy nhiên, quả thực đúng là cậu không thể ăn được cay, nhưng mặt mũi thì vẫn phải cần.

Thế là cậu khẽ họ một cái, rất là bình tĩnh nói một câu: “Tôi ăn cay rất tốt, cô yên tâm, cô muốn ăn cay thế nào thì cứ ăn, tôi phụng bồi tới cùng.”
Lê Mẫn Nghi nhíu mày, nghi ngờ nhìn cậu, nghiễm nhiên là không tin cậu.

Nhưng cũng không ngăn cản ý nghĩ đi tìm chết của cậu.

Đáy mắt Lê Mẫn Nghi nhanh chóng hiện lên một tia sáng, tại phần chọn nguyên luyện bên trong nồi lẩu, cô đánh chọn toàn những thứ siêu cay.

.......!
Lục Đình Chiêu chết lặng.

Cậu ngây ngốc nhìn nồi lẩu đang bốc hơi nóng trên bàn, trong nồi lẩu tràn đầy tương ớt quả ớt, chóp mũi bị bao quanh bởi toàn khí cay.

“A~ Hắt xì~” Cậu bị cay sặc mà nhịn không được hát xì một cái.

Lê Mẫn Nghi đang dùng nước sôi rửa bát, mí mắt nhấc lên rơi vào người cậu.

Chỉ thấy cậu nhíu mày, vẻ mặt khó chịu xoa cái mũi.

Xem ra là không chịu được vị cay này!
"Ai bảo anh thích giả trang hảo hán, cho anh một bài học."
“Cô Nghi, nồi lẩu này cô gọi cay đến mức nào vậy?” Lục Đình Chiêu hỏi.

Lê Mẫn Nghi trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tôi: “Anh nói tôi cứ tùy tiện gọi cay, thế nên tôi gói cái siêu cay”
Lục Đình Chiêu nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đỏ ửng kia, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Cái này gọi là đến chết vẫn còn sĩ diện.

Bởi vì nồi lẩu quá cay, Lục Đình Chiêu không có cách nào hạ đũa, vừa mới ăn được một chút xíu đồ ăn cay đã cay đến nỗi mồ hôi đổ như mưa, anh phải hòa hoãn lại một lúc mới dám ăn tiếp.

Lê Mẫn Nghi thì trái ngược lại hoàn toàn với anh, từ lúc bắt đầu cầm đũa đến giờ thì cô chưa từng dừng lại.


Hơn nữa cả người cô đều lộ ra vẻ bình tĩnh, ngoại trừ khuôn mặt bị cay đỏ lên thì mọi thứ còn lại đều bình thường.

Vị giác của cô có vấn đề ư?
Hay là bọn họ không ăn chung một nồi lẩu.

Lục Đình Chiêu không dám tưởng tượng có người có thể ăn cay được như vậy.

Quả thực không phải là người bình thường!
Lê Mẫn Nghi giống như là đang phát tiết, không ngừng vớt đồ ăn trong nồi lẩu ra cho vào miệng.

Dù là miệng đã bị cay sưng phồng lên nhưng cô vẫn nhiệt tình ăn không ngừng.

Cuối cùng Lục Đình Chiêu không nhìn nổi nữa, trực tiếp đưa tay đè lại cái tay đang cầm nuôi vớt của cô: “Cô mà cứ ăn như thế nữa thì dạ dày cô sẽ không chịu nổi nữa đâu.”
Lê Mẫn Nghi giương mắt nhìn cậu, thấy lông mày cậu hơi nhíu lại, nhìn qua giống như đang lo lắng cho cô.

Cô mấp máy bờ môi tê dại, sai đó nửa đùa nửa thật nói: “Nếu anh không muốn ăn nữa thì coi như là bạn trai tôi.”
"Hả?” Lục Đình Chiêu ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu ý tứ của cô.

Cuối cùng Lê Mẫn Nghi cũng buông đũa xuống, cô cầm khăn ướt lau tay lau miệng, sau đó tiếp tục nói: “Hôm nay tôi mời anh ăn cơm là có chuyện muốn nhờ anh giúp.

Quả nhiên không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải lừa đảo thì cũng là kẻ trộm!
Lục Đình Chiêu không nhịn được bật cười: “Lê Mẫn Nghi, làm người thì tại sao lại không trực tiếp? Cứ phải hành hạ nhau như thế.”
Giọng điệu của cậu mang theo một tia giễu cợt.

Lê Mẫn Nghi nhíu: “Tôi mời anh ăn cơm cũng coi như là giày vò sao?”
“Hừ.” Lục Đình Chiêu gật đầu, từ chối cho ý kiến.


Lê Mẫn Nghi cắn môi, không tình nguyện gật đầu nói: “Được, quả thực là tôi không đủ trực tiếp
Lục Đình Chiêu không ngờ cô sẽ nói như vậy, lập tức cảm thấy có chút buồn cười.

“Lê Mẫn Nghi, đây không phải tính cách của cô đâu nhỉ? Thế mà cô lại thưa nhận sai lầm của mình, tôi đang nằm mơ à?” Nói xong, cậu còn nhéo một phát vào gương mặt của mình.

“Ai da, đau quá!” Cậu đau đến mức kêu thành tiếng, vội vàng vuốt ve khuôn mặt của mình.

Lê Mẫn Nghi vẻ mặt không đổi phun ra hai chữ: “Ngớ ngẩn!”
Lục Đình Chiêu nghe thấy hai chữ ngớ ngẩn thì nhíu mày: “Xem ra cô không muốn tôi giúp đỡ rồi.”
"Anh cũng đâu có đồng ý sẽ giúp tôi đâu.” Lê Mẫn Nghi trực tiếp đáp lại.

“...” Lục Đình Chiêu bị chặn họng không nói được gì nữa.

Nhìn bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt bị hạ xuống âm độ, tạo thành sự tương phản rõ rệt với đám đông xung quanh.

Mãi lâu sau, Lê Mẫn Nghi mới mở miệng hỏi: “Lục Đình Chiêu, anh giúp không?"
Cô nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc.

“Trước tiên cô phải nói là giúp cái gì thì tôi mới quyết định có giúp cô hay không.” Lục Đình Chiêu không trực tiếp từ chối cô.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.