Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 301: 301: Trẻ Con Vô Tội





Rời khỏi cửa hàng váy cưới, Đường Nhã Phương bọn họ chưa có về nhà, mà là đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi Lê Mẫn Nghi liên tục càm ràm, đơn giản chính là không tán thành An Nhi đến bệnh viện thăm Dương Y Thanh.

Tống An Nhi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý để cô nói, không lên tiếng.

Cô hiểu được suy nghĩ của Mẫn Nghi.

Trong mắt Mẫn Nghi, Dương Y Thanh xảy ra chuyện như vậy vốn là gieo gió gặt bão, không trách được người khác.

Nhưng cô không phải đi thăm Dương Y Thanh, cô là đến thăm đứa trẻ kia.

Trẻ con vô tội.

Hiện tại cô chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là một màu đỏ sẫm chói mắt, căn bản khiến cô không thể yên lòng.

Nếu không tới xem một chút, thật sự là cả đời cô cũng không thể yên tâm.

Đến khoa cấp cứu của bệnh viện, mọi người hỏi qua y tá mới biết Dương Y Thanh được đưa đến phòng mổ cấp cứu.

Ngay sau đó, bọn họ lại vội vã chạy tới phòng mổ.


Ở đây, bọn họ gặp được Hàn Minh Quân.

Mà Hàn Minh Quân cũng nhìn thấy bọn họ.

"Các người tới làm gì?"
Hàn Minh Quân khuôn mặt u ám, ánh mắt nhìn các cô như muốn dìm bọn họ vào nước đá, lạnh lẽo thấu xương.

Đường Nhã Phương mi tâm cau lại, liếc mắt nhìn phòng mổ sáng đèn, sau đó nói rõ mục đích đến đây: "Chúng tôi chỉ đơn thuần muốn quan tâm tình trạng của Dương Y Thanh."
"Quan tâm?" Hàn Minh Quân cười lạnh: "Nếu như không phải do các người, Y Thanh sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Quan tâm? Đừng giả mù sa mưa nữa!"
Lê Mẫn Nghi vốn dĩ không muốn đến, vừa nghe Hàn Minh Quân nói thì nổi giận, cất giọng cãi nhau với anh ta: "Hàn Minh Quân, rõ ràng chính là Dương Y Thanh không có tự trọng trước, làm sao lại biến thành lỗi của chúng tôi?"
"Mẫn Nghi!" Tống An Nhi trầm giọng quát to.

Lê Mẫn Nghi quay đầu nhìn cô, thấy cô khẽ lắc đầu với mình, trên mặt mang theo sự khẩn cầu.

Đây là muốn cô không nói chuyện sao?
Lê Mẫn Nghi nhất thời giận dữ, cảm giác như có một ngọn lửa bị nghẹn trong ngực, muốn phát ra ngoài cũng không phát được, hết sức bực bội.

Nhưng nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt An Nhi, cô cũng chỉ có thể căm phẫn nói một câu: "Tớ đúng là sẽ bị cậu làm cho tức chết!"
Đường Nhã Phương vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: "Đừng khiến An Nhi khó xử."
Lê Mẫn Nghi nhìn cô một chút, bĩu môi không lên tiếng.

Đường Nhã Phương nhìn về phía Hàn Minh Quân, giọng điệu có chút lạnh nói: "Hàn Minh Quân, nơi này là bệnh viện.

Ân oán qua lại tạm thời buông xuống, đừng để ảnh hưởng tới người khác.

Đương nhiên, nếu như anh cảm thấy chúng tôi chướng mắt, anh có quyền không nhìn thấy chúng tôi.

Chờ Dương Y Thanh ra ngoài, hiểu rõ tình huống chúng tôi sẽ rời đi, chắc chắn không ở lại thêm một phút nào."
Hàn Minh Quân căm hận trừng mắt nhìn các cô, cho dù trong lòng có nhiều oán giận hơn nữa thì Đường Nhã Phương cũng không nói sai, nơi này là bệnh viện, mà Y Thanh còn đang ở trong phòng phẫu thuật, hiện tại cũng không phải thời điểm tính toán ân oán 4cá nhân đối với các cô.

Đấu tranh tâm lý một hồi, Hàn Minh Quân cũng không nói nữa, hai mắt anh ta chăm chú nhìn phòng mổ.

Thật sự như Đường Nhã Phương nói, anh ta làm như bọn họ không tồn tại.

Đường Nhã Phương thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu cười với Tổng An Nhi.


Người phía sau khuôn mặt lộ vẻ cảm kích nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Đường Nhã Phương cười lắc đầu, sau đó nắm chặt tay cô, lẳng lặng chờ đợi Dương Y Thanh ra ngoài cùng cô.

Tập đoàn giải trí Hoàng Gia.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, đèn đuốc sáng choang.

Lục Đình Vỹ ngồi trên ghế ông chủ, cúi đầu chăm chú phê duyệt tài liệu.

Lục Đình Chiêu lúc ẩn lúc hiện phía trước tủ rượu, biểu hiện rất xoắn xuýt.

Lương Phi Mạc ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, laptop đặt trên đùi, con người đen nhánh chăm chú nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài gõ nhanh trên bàn phím.

Bầu không khí hài hoà mà yên tĩnh, hết thảy đều có vẻ tốt đẹp.

Đột nhiên, một âm thanh gần như sụp đổ phá vỡ hết thảy sự tốt đẹp này.

"Chết tiệt, rốt cuộc tôi nên uống chai nào đây?"
Lục Đình Chiêu buồn bực cào tóc, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông đang nghiêm túc giống nhau, thất vọng sụp vai, bất đắc dĩ đi qua ghế sa lông ngồi xuống, ngửa đầu ra sau dựa vào ghế sa lông.

"Làm sao vậy? Không phải anh nói muốn uống rượu sao?" Lương Phi Mạc cũng không thèm nhìn mà lên tiếng hỏi.

"Các người đều nghiêm túc như vậy, tôi làm sao dám uống rượu đây?"
Giọng điệu của cậu nghe như oán giận rất lớn, giống như đang trách bọn họ chăm chỉ làm việc, dẫn đến cậu cũng không dám uống rượu.

Lương Phi Mạc cười khẽ: "Anh uống của anh, lại không ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi."

"Thế nhưng ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi." Lục Đình Chiêu liếc anh ta một chút, lành lạnh nói một câu.

Lương Phi Mạc nhíu mày: "Vậy là lỗi của chúng tôi rồi."
Nói xong, anh ta đậy laptop, quay đầu cười như không cười nhìn Lục Đình Chiêu.

Trong mắt tràn đầy hứng thú: "Tại sao hôm nay không tới quán bar uống vài ly?"
"Không có tâm trạng"
Không có tâm trạng? Khoé môi Lương Phi Mạc nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc: "Anh hai họ, anh thế này không bình thường nha."
"Cậu mới là không bình thường." Lục Đình Chiêu lườm anh ta một cái: "Tôi rất bình thường! Có được không?"
Lương Phi Mạc gật gù nói: "Vâng, rất bình thường, vô cùng bình thường."
Lương Phi Mạc quay đầu nhìn về phía Lục Đình Vỹ còn đang làm việc, bật cười lắc đầu: "Anh còn nói tôi nghiêm túc làm việc, anh nhìn anh cả đi, hai chúng ta nói lớn tiếng như vậy, hình như anh ấy còn không nghe thấy, đó mới gọi là nghiêm túc."
"Ai nói tôi không nghe thấy?" Lục Đình Vỹ ngẩng đầu: "Hai người nói chuyện đều không có dinh dưỡng"
Lương Phi Mạc cười cợt, sau đó chuyển đề tài: "Anh cả, chị dâu bọn họ đi chọn lễ phục, chúng ta có cần tới xem hay không?"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu lập tức ngồi thẳng người.

"Em họ thân ái của tôi, cậu muốn đến nhìn bạn gái của cậu thì chính mình tự đi là được rồi, kêu anh cả làm gì hả?" Lục Đình Chiêu có chút bất mãn trừng anh ta.

Làm ơn đi, hai người bọn họ một người có vợ một người có bạn gái, còn anh thì cô đơn một mình, anh mới không muốn bị vứt bỏ trơ trọi ở đây.

Lương Phi Mạc nơi nào mà không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.