Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 42: 42: Đẩy Cô Vào Hố Lửa





Sau khi Đường Nhã Phương phản công mạnh mẽ thì cuối cùng Chu Như Ngọc cũng đã im ắng hơn nhiều.

Mấy ngày trôi qua thì tiếng mắng chửi của cư dân cộng đồng mạng cũng đang dẫn dần nhỏ xuống, chỉ còn lẻ tẻ vài ba người.

Nhưng mà vì thế Đường Nhã
Phương cũng nhận lại được không ít danh tiếng, có rất nhiều người hâm mộ hô hào rằng cô có thể dấn thân vào giới giải trí được rồi.

Mấy ngày tiếp theo lúc nào cũng có điện thoại của Công ty quảng cáo gọi - tới, hỏi là cô có nhận đóng quảng cáo hay không.

Thậm chí còn có cả Công ty giải trí đến hỏi Công ty của cô để đào móc cô qua chỗ họ làm, cũng đã tỏ vẻ rằng muốn dốc sức nâng đỡ Đường Nhã Phương.

Khi Đường Nhã Phương nghe được việc này thì chẳng biết là nên khóc hay nên cười nữa.

Tống An Nhi biết được thì cũng cất lời trêu chọc cô: "Cơ hội tốt như thế này mà sao cậu không thử một chút chứ? Mặt mũi cậu xinh xắn ưa nhìn, khí chất cũng tốt nữa, cậu hoàn toàn đủ điều - - kiện để dấn thân vào giới giải trí mà Hơn nữa cậu tùy tiện ra mặt là đã có danh tiếng hơn xa những nữ nghệ sĩ kia rồi.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó nha!"
Đường Nhã Phương kiên quyết lắc đầu không đồng ý: "Không được đâu, giới giải trí này phức tạp lắm.


Tớ làm phóng viên thì mặc dù hơi vất vả thật nhưng ít ít nhất không cần phải ngày nào cũng sống một cách cẩn thận như nghệ sĩ, hơn nữa cũng giữ được sự riêng tư của chính mình.

Đối với tớ mà nói thì cuộc sống của nghệ sĩ chính là đang sống không bằng chết." "Nói thể cũng đúng, tớ cũng chẳng thích cuộc sống như thế chút nào.

Nhưng mà cậu nghĩ như thế nhưng chưa chắc rằng Chu Như Ngọc cũng nghĩ vậy đâu.

Tớ nghe nói gần đây có ta đang chuẩn bị quay lại giới giải trí đó, hơn nữa Vi Vịnh Phong cũng bỏ ra công sức rất lớn, anh ta tự mình đi sử dụng các mối quan hệ để tạo thế cho Chu Như Ngọc.

Ánh mắt của Tống An Nhi trở nên lạnh lùng, giọng điệu khi nói chuyện cũng có chút tức giận: "Một thằng đàn –ông phụ tình cộng thêm một con đàn bà đầy mưu mô xảo quyệt.

Đến bây giờ chúng nó vẫn đang tìm mọi cách khiến cho cậu không được sống yên cơ mà Cậu xem đi, đợi đến lúc Chu Như Ngọc trở về giới giải trí thì chắc chắn cô ta sẽ dùng tất cả biện pháp để tiếp tục chèn ép cậu.

"Sợ gì chứ? Người nào không biết điều thì cứ dạy cho một bài học đến khi cô ta hiểu thì thôi.

Đường Nhã Phương nói với vẻ rất khinh thường, cô chẳng có chút sợ hãi nào cả.

Tống An Nhi cũng gật đầu nói phải: "Cũng đúng, chỉ là tớ sợ cô ta sẽ giở trò ác độc mà thôi.

Người đàn bà đó còn ác độc với chính bản thân mình thì chắc chắn cũng sẽ làm được những chuyện càng điên rồ hơn." "Ha ha ha, cậu xem thường có ta quá rồi đấy.

Mấy hôm nay Lạc Bích Nguyệt gây phiền phức cho tớ còn ít à? Nếu như không phải là do Chu Như Ngọc sai sử thì tại sao Lạc Bích Nguyệt lại làm thế chứ?"
Dường như ông trời đang muốn khẳng định lại những lời Đường Nhã Phương nói nên chỉ một lát sau là Lạc Bích Nguyệt đi tới rồi nói: "Đường Nhã Phương, tối nay có một buổi họp mặt phóng viên, tôi có việc bận rồi nên cô đi hộ tôi nhé.

Lần này người mời tôi chính là đạo diễn mới Lâm Thành Thông đang có tiếng đó, cô đừng có phá hư nghe chưa."
Lạc Bích Nguyệt vênh váo nói xong thì cũng chẳng thèm cho Đường Nhã Phương cơ hội phản ứng mà quay người đi luôn.

"Người phụ nữ đó chẳng tốt đẹp gì, cô ta đang định đẩy cậu vào hố lửa đó!"
Tống An Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Bích Nguyệt rồi nói với vẻ rất tức giận.


Đường Nhã Phương cũng nhíu mày lai.

Đạo diễn Lâm Thành Thông kia nổi tiếng là háo sắc, chỉ cần nhìn thấy gái đẹp là muốn ngủ cùng, trong giới giải trí có không ít nữ nghệ sĩ dính líu tới anh ta, sinh hoạt cá nhân cũng rất loạn.

Mà hành động của Lạc Bích Nguyệt lần này tất nhiên là cũng chẳng hề có chút ý tốt nào.

Đường Nhã Phương có một dự cảm chẳng lành, trực giác nói cho cô rằng đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Tổng An Nhi cũng có chút không yên lòng: "Nhã Phương này, nếu không thì cậu đi tìm Lạc Bích Nguyệt mà từ chối đi."
Đường Nhã Phương lắc đầu rồi nói: "Không cần, ai bảo cô ta là cấp trên của của tớ chứ, tớ đi là được rồi." "Không được đâu, theo tớ được biết thì Lạc Bích Nguyệt kia rất thân thiết với Lâm Thành Thông, tớ sợ rằng cô ta đã âm thầm thông đồng với tên Lâm Thành Thông kia để chuẩn bị hại cậu đó.

Tối nay tớ đi chung với cậu, nếu như có chuyện gì xảy ra thì ít nhất cũng có người giúp đỡ."
Thái độ của Tổng An Nhi vô cùng kiên quyết, Đường Nhã Phương nghĩ ngợi một hồi rồi cũng không từ chối nữa.

Thêm một người đi cùng thì càng thêm một chút yên tâm, nếu như có chuyện gì xảy ra thì hai người cũng có - thể giúp đỡ lẫn nhau.

Buổi tối, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi đi theo địa chỉ mà Lạc Bích Nguyệt cho, hai người đến một Club.

Nơi họp mặt là một gian phòng cỡ lớn trong club, hai người vừa bước vào thì phát hiện trừ Lâm Thành Thông và một số phóng viên thì còn có mấy nghệ sĩ và người đầu tư cũng đang ngồi đó nữa.

Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi không ngờ chiến trận lại to lớn như thế này.


Hai cô bước tới chào hỏi rồi tìm một chỗ để ngồi xuống, ai ngờ còn chưa kịp ngồi thì Lâm Thành Thông đã cất tiếng cười nói: "Hai cô là phóng viên của Công ty giải trí Thời Đại à? Tới muộn là phải uống rượu phạt đó nha.

Mấy người khách ngồi bên cạnh nghe thấy thế thì nhao nhao lên yêu cầu hai cô phải uống phạt ba ly.

Đường Nhã Phương nhíu mày lại.

Cô uống rượu không tốt lắm, hơn nữa rượu mà bọn họ dùng là rượu đế nếu như để cô uống liên tục ba ly thì chắc chắn sẽ say mèm.

Tổng An Nhi uống khá tốt, nên cười nói: "Đạo diễn Lâm này, Nhã Phương nhà tôi uống kém lầm, ba ly này để tôi uống thay cô ấy vậy." "Sao mà thế được, vừa rồi mọi người ai cũng tự mình uống, ba ly thôi mà, không say được đâu."
Lâm Thành Thông rõ ràng là không muốn buông tha cho Đường Nhã Phương, đôi mắt của anh ta suồng sã lướt qua người cô.

Đêm nay Đường Nhã Phương cố ý ăn mặc kín đáo, một cái áo thun đơn giản cộng thêm quần jeans.

Cách ăn mặc rất bình thường nhưng cũng chẳng hề che dấu được dáng người tuyệt đẹp của cô.

Đường Nhã Phương cảm nhận thấy ánh mất buồn nôn của người đàn ông.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.