Tôi thật không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở đây. Từ nhà hắn đến bệnh viện đâu cần vòng qua nhà tôi? Chẳng lẽ hắn muốn thấy tôi? Không đúng tôi lại đang nghĩ cái gì vậy. Chắc là hắn có việc gì thôi, tôi không nên tự mình đa tình
Xe của Thành Minh Quang cũng rất tuyệt, tôi tự hỏi với năng lực của mình bao giờ mới mua được một cái xe thế này, có chút khâm phục họ.
Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, tôi xuống xe cảm ơn Thành Minh Quang rồi tiến thẳng vào văn phòng giáo sư.
Tôi đứng ngoài ngõ cửa, đến khi được giọng nói quen thuộc vang lên:
" Mời vào "
Đập vào mắt tôi khi vừa mở cửa ra là Thượng Quân Ngôn đang rót trà và cô gái ngồi đối diện với hắn. Nhìn cô gái này có chút quen mắt, không phải quen nữa mà là rất quen, cái hình ảnh hai người hôn nhau trong xe lần lượt quay trở lại trí óc tôi như một cuốn phim quay chậm. Cô gái đó chính là Kha Lam, không ngờ đến tận bây giờ hai người đó vẫn còn...
Sao vài giây lấy lại chính mình, tôi chào hỏi lễ phép:
" Chào buổi sáng giáo sư, em chào chị. " Rồi tôi khom mình, cúi đầu. Có lẽ đó là phép lịch sự tối thiểu.
Kha Lam quay mặt nở nụ cười ngọt chào tôi, chẳng biết cô ấy có nhận ra tôi là cô bé của vài năm về trước không. Chẳng giống như tôi, Kha Làm ngày càng xinh đẹp, ánh mặt cuốn hút đến mê người. Kha Lam cất tiếng hỏi:
" Cô là thực tập sinh mới phải không? Thực tập sinh vừa từ bên Mỹ trở về? ".
" Dạ, vâng " tôi vừa nói vừa cầm sách để lên kệ.
" Chị nhìn em có vẻ quen quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ? "
Tôi cười một nụ cười giả tạo đáp lại:
" Hình như là rồi, nhưng em không nhớ nổi mặt chị! "
Tôi để ý thấy Kha Lam khẽ hừ một tiếng.
Khi tôi xoay người, đã thấy Kha Lam nắm lấy bàn tay của Thượng Quân Ngôn, nụ cười ngọt ngào:
" Cô ra ngoài trước đi tôi có chuyện cần nói với anh ấy! "
Có cái gì đó nâng lên trong lòng, cảm giác chua xót, mà không là buồn bực, chính xác là ghen.
Tôi liền ra ngoài đóng cửa lại, cảm xúc có phần hỗn loại. Tôi chợt thấy một cô gái, ăn mặc khá bình thường, khuôn mặt tròn bầu bĩnh tiến lại nom bắt chuyện với tôi:
" Chào bạn, cho mình hỏi đây có phải là phòng của giáo sư Thượng không? "
Tôi trả lời:
" Đúng rồi ạ! Giáo sư đang bận, có chuyện gì không bạn? "
Cô bạn đó trả lời:
" À, mình là thực tập sinh mới, bạn là...?"
Hẳn nào! Tôi nghe là có hai thực tập sinh, mà từ qua đến giờ chẳng thấy bóng dáng người thứ hai đâu. Tôi đưa tay ra bắt chuyện:
" Mình cũng vậy, mình tên là Như Linh rất vui khi được làm quen với bạn. "
" Còn mình là Thạch Thảo! "
Cô gái ấy đúng là dễ gần, nói chuyện được một lúc chúng tôi nhanh chóng quen nhau, giúp tôi quên đi được những bực dọc, ghen tuông trong lòng.
Thạch Thảo cười cười nói:
" Chiều bà rảnh không? Chiều xong việc xuống dưới uống nước nhé! Nãy tui nhìn thấy chỗ đẹp lắm. "
Hazz cuối cùng thì tôi cũng quen thêm người bạn mới, lại dễ gần, cũng bớt buồn. Tôi nhanh chóng đồng ý, gật đầu lia lịa.
Hai chúng tôi đang vui vẻ thì Kha Lam mở cửa, dáng vẻ kiêu kì bước ra ngoài. Thạch Thảo nhìn vẻ suýt xoa, Kha Lam chào tôi:
" Chào nhé! Thực tập sinh. "
Thạch Thảo quay sang hỏi:
" Uầy, ai đây? Đẹp quá nhìn cô ấy kìa... "
Mẹ kiếp, cái dáng vẻ ấy... làm cho lồng ngực con nhà người ta vỡ ra đây mà.
" Mà sao lại bước ra từ phòng của giáo sư thế nhỉ? Chẳng lẽ họ yêu nhau? A đẹp đôi chết mất."
Tôi quay sang liếc Thạch Thảo:
" Bộ bà thấy người đó đẹp thật á hả? "
Thạch Thảo quay sang nhìn sắc mặt tôi, như hiểu hiểu điều gì đấy liền nói:
" Không, người ta chỉ nói thế thôi chứ bà đẹp nhất... "
Tôi cười cười:
" Đó, nói thế có phải đáng yêu không! "
Kha Lam đi rồi, tôi dẫn Thạch Thảo vào phòng, Thạch Thảo khá lễ phép, vừa vào đã cúi chào:
" Chào giáo sư, em là Thạch Thảo."
Cô gái này thật là không biết kiềm chế cảm xúc, mắt cứ liếc liếc tôi, kiểu ' ở đâu ra người cuốn hút dữ vậy '. Chúng tôi là những thực tập khá đặc biệt lên vừa buổi đầu đã được vào phòng mổ để quan sát.
Mà chỉ có hai đứa chúng tôi thôi, Thượng Quân Ngôn chỉ vào nói gì đó với ý tá rồi đi ngay. Mất cả công thấy quần áo - tôi nghĩ.
Nói là quan sát chứ đâu có sung sướng gì, chúng tôi không được đứng quá gần bệnh nhân, đứng đó ghi ghi chép chép đến gãy cả tay, thấy bảo mai phải nộp báo cáo cho giáo sư rồi.
Ca phẫu thuật kéo dài 3 giờ đồng hồ
Khi vừa ra khỏi phòng mổ, Thạch Thảo đã kêu ca:
" Ôi, sao mệt thế! "
Tôi trấn an Thảo, cho dù tôi mệt không khém:
" Gớm, được thế này là vui lắm rồi đó bà, thử nghĩ xem mấy thực tập khác đâu được như chúng ta. "
Xong việc, tôi kêu Thạch Thảo tới thư viện gần đó tìm vài quyển sách đọc, để tối nay viết báo cáo cho tốt.
Hai đứa lẽo đẽo vác xác đến thư viện gần đó, tìm một chỗ chống tìm sách rồi ngồi xuống đọc. Thạch Thảo tuy bình thường nhí nhảnh, nhưng trong lúc đọc sách lại tập trung đến kì lạ, nom rất đáng yêu.
Tôi đánh mắt sang bên cạnh qua kẽ hở của những quyển sách, ở gian bên kia, một nam nhân cũng đang chăm chú đọc, chăm chú hút hồn đến mê người. Là hắn, Thượng Quân Ngôn