Vợ Tôi Chỉ Có Em

Chương 12: Hối hận



     Dực Thâm đau đớn,ôm mặt khóc như một đứa trẻ nhớ mẹ,đấm liên tục vào tường gục xuống sàn không ngừng tự trách:" Là lỗi của anh...là anh gây rắc rối...Tiêu Tiêu cầu xin em bình an...đừng bỏ...Tiêu Tiêu đừng bỏ rơi anh..."

Doãn Kiêu,Giang Triết bị đọa một phen hú hồn. Lần thứ hai trong cuộc đời Doãn kiêu làm bạn với Dực Thâm từ lúc sáu tuổi cho đến giờ,anh ta tận mắt chứng kiến Dực Thâm vì một người phụ nữ mà khóc. Một lần là mẹ cậu ta bị sát hại, một lần là vì cô nhóc Thanh Tiêu này,Chỉ Nhược* lúc trước suýt bỏ mạng do tai nạn lật thuyền cũng không được ưu ái như vậy.Đủ hiểu vị trí Thanh Tiêu quan trọng như nào trong lòng Dực Thâm, người luôn cô lập cảm xúc.

    Thấy tay của Dực Thâm sắp bị anh tự chính mình hành hạ sắp không nhìn ra hình dáng bàn tay gì nữa.Doãn Kiêu cùng Giang Triết vội vã ngăn Dực Thâm ép anh ngồi xuống băng ghế.

  " Được rồi, không xử lý,chỉ cần cậu ngồi im là được!"

   Doãn Kiêu giữ chặt cánh tay Dực Thâm sợ Dực Thâm nghĩ lung tung lại tự hành hạ chính mình lúc đó thật sự rất phiền phức.

  Chờ đợi.

 ______ Bốn tiếng nữa trôi qua____

   Cửa vẫn đóng chặt.Đèn cấp cứu vẫn nháy đỏ liên tục.

 Y tá đã tới đưa máu tận ba lần.Vì Thanh Tiêu là người có nhóm máu hiếm.Trong bệnh viện cũng đã lấy hết truyền cho cô nhưng vẫn chưa đủ.Trong ba người Giang Triết nhóm máu O,Doãn Kiêu máu B,Thẩm Dục HO,chỉ có mỗi Dực Thâm là người có cùng nhóm máu HO với Thanh Tiêu.

    Không do dự, Dực Thâm liền theo y tá Tạ Đình đi rút máu.Tạ Đình nhìn bộ dạng của Dực Thâm cũng khá hơn cô gái nằm trong kia là bao thầm lắc đầu trong lòng.Chỉ dám rút một bịch. Nhưng Dực Thâm biết rõ,một bịch chắc chắn sẽ không đủ.Liền ra hiệu với Y tá tiếp tục rút.

   Cô nhanh chóng lắc đầu không đồng ý.

  Dực Thâm có chút vội vã quát lớn:" Rút cho tôi!"

  Tạ Đình nghe thấy nhưng vẫn cứng giọng nhắc nhở:" Nếu rút nữa e là người cấp cứu tiếp theo sẽ là anh đấy!"

   Cô biết rõ thân phận của Dực Thâm.Từng là hộ tá chăm sóc đặc biệt của Dực Thâm một thời gian cô cũng hiểu một chút về tính cách của người này nên vừa nãy bị quát mới không sợ hãi.

      " Rút" Dực Thâm lần nữa lạnh giọng quát.

 " Một tiếng nữa máu sẽ được vận chuyển tới...ngài yên tâm.Rút một bịch là đủ rồi." Vừa nói Tạ Đình nhanh nhẹn lấy bông,gạc băng vết xi lanh vừa đâm vào tay rút máu vừa nãy.Nhẹ giọng nhắc nhở Dực Thâm nên đi xử lí vết thương trên người.

    Dực Thâm nhìn cô y tá trước mặt rất quen mắt:" cô là Tạ Đình"



   Lần trước Thẩm Dục bị người của Khổng đuổi bắt.Một mình Thẩm Dục đấu với năm mươi người thân thủ ngang hàng với sát thủ hạng A,anh cũng không phải dạng người thua kém nhưng một đấu năm mươi rất khập khiễng.Anh bị người Hắc Quang gim hẳn năm viên đạn lên đùi,hai viên sau lưng...Sau đó ngất xỉu trong một con hẻm...Lần đó chính Thanh Tiêu đã cứu anh một mạng.Lần đó Cô nhóc tiểu Lan này cũng là người chăm sóc anh trong ba tháng dưỡng thương,cũng là người bị anh quát không sợ mà còn bật lại.Đời này người dám bật lại khiển anh tức đỏ mặt chỉ có cô nhóc này với Tiêu Tiêu.

   " Xin lỗi " Thẩm Dục biết mình hơi quá lời liền xin lỗi đối phương.Tạ Đình xua tay bảo không có gì liền cầm bịch máu rời đi.

 __________

        __Sáu giờ sáng,Khí trời mát mẻ_____

     Dực Thâm,Doãn Kiêu,Emay,Lý Diệp ngồi trên dãy ghế chờ trầm mặc. Không ai nói gì tất cả đều im lặng chờ đợi....Đã mười tiếng trôi qua.Đèn cấp cứu vẫn không ngừng nhấp nháy chớp đỏ lè.Bác sĩ đã ra vào ba lượt đổi người rồi.Dực Thâm ngày càng mất bình tĩnh... Một mình Doãn Kiêu không thể chắc chắn giữ chân được Dực Thâm nên anh gọi thêm Lý Diệp với Emay lên.Còn Giang Triết trở về trụ sở từ lúc bốn giờ sáng thay Dực Thâm xử lý, quản lý công ty trước.

"tít tít tít!"

Đèn đỏ chuyển qua xanh.Âm thanh báo ca phẫu thuật thành công vô cùng nhẹ nhàng khiến người ta vơi đi phần nào sự lo lắng.

Tất cả mọi người đồng loạt đứng bật dậy.

" cạch "

Cửa phòng mở Thanh Tiêu được đẩy ra ngoài.Bao quanh là bốn y tá. Dực Thâm như trút được đi sự lo lắng treo suốt mười tiếng qua.Anh vội vã muốn tiến tới gần Thanh Tiêu.

Viện Trưởng mệt mỏi lên tiếng:" Mặc tổng,bây giờ cô ây cần vào phòng hồi sức trước..."

Anh không dám kéo dài thời gian nhanh chóng gật đầu đồng ý để bọn họ đưa cô tới phòng hồi sức.Sau đó ở lại hỏi Viện trưởng tình hình của




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.