Vợ Tôi Chỉ Có Em

Chương 20: Vợ Yêu! Không nhận ra sao?



 Thư ký Sở: "Đúng rồi, chườm một chút sẽ ổn!"Này em định làm cái trò gì nữa vậy?.

"Tách"Thanh Tiêu cười tít mắt đến nỗi không thấy mặt trời lắc lắc ảnh khuôn mặt phóng đại hai con mắt thâm đen:"Dĩ nhiên là hù bà già ở nhà một chút! Tiện thể chiếm chút tiện nghi của..."

"HẠ THANH TIÊU!!!! em cảm thấy dạo này chị,mẹ em không đi bệnh viện khám nên ngứa ngáy đúng không? "Sở Dĩ Viên vơ đống gối trên ghế sopha ném liên tiếp vào người Thanh Tiêu làm cô thở cũng không kịp:"ây da chị Viên Viên đừng nóng! Em chỉ đùa bà ấy một chút thôi không sao đâu!"

 Sở Dĩ Viên nhìn bà hoàng đổ đốn chuyên gia báo cha báo mẹ trước mắt một câu cũng không nói nổi:"tôi thật là khổ quá đi mà!"

"Em cam kết"Tiêu Tiêu làm dáng ngoan ngoãn như cún con giơ tay thề thốt với một trang nịnh bợ ngon ngọt tận thiên giới còn đỡ nổi.

"Một chút thôi đấy!" Sở Viên không quản Thanh Tiêu làm gì nữa,quay lưng đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.Lát nữa bảy giờ rưỡi còn có một cuộc họp,họp xong chắc chắc sẽ bị mời đi ăn.Mà kiểu ăn như này không ăn được bao nhiêu cả nên buổi sáng phải chuẩn bị kĩ một chút tránh vài trường hợp không hay xảy ra.Sở Viên thở dài bê thức ăn lên bàn:" Ăn thôi!"

Thanh Tiêu nhanh chóng ném điện thoại qua một bên dù điện thoại đang không ngừng réo ầm ĩ ngồi vào ghế chén bữa sáng ngon lành.Sở Viên biết chắc không quá ba phút nữa Hạ phu nhân sẽ gọi tới cho cô nên tranh thủ thời gian ăn một chút:"Ting ting "

Thông báo cuộc gọi mới:[Hạ phu nhân]

"Chọn lúc khác rớt một cọng tóc của em à?"Sở Dĩ Viên bất lực đặt đũa nghe điện thoại:"Hạ phu nhân buổi sáng tốt lành!"

"Thư ký Sở tiểu bánh bao nhỏ bị làm sao vậy! Có chuyện gì xảy ra? Sao nó không nghe máy của tôi?"Hạ phu nhân lo lắng hỏi Thanh Tiêu một hơi cũng không nghỉ.

"Cục cưng của ngài không sao cả! người bị làm sao là hậu vệ của cô ấy."Thư ký Sở buồn rầu khóc không thành tiếng cô theo Hạ phu nhân từ nhỏ lúc năm tuổi đã theo bà ngao du khắp nơi vậy này một chút lo lắng cho cái mạng già này cũng không có,Tiêu Tiêu hai mắt đen sì lì cỡ đó thì thư ký kiêm trợ lý như cô đây thì ra nông nỗi nào chứ.

Hạ phu nhân nghe nhột nhột cái lương tâm nhỏ thối tha trong lòng.Sở Viên nói đúng Tiêu hột vịt làm sao xảy ra chuyện gì được người khổ Sở Viên mới đúng,con nhóc đó quậy như cái xúi quẩy ăn miếng trả miếng trả khi nào hài lòng mới tha cho người ta thì lấy đâu ra chuyện gì:"Viên Viên rộng lượng tha thứ cho ai gia nhất thời hồ đồ, tháng này ngân lượng của ngươi nhân đôi nhé!"

Thư ký Sở nhiệt tình nhận hậu tạ:"Hoàng hậu vạn tuế,nếu người có việc gì hãy nói với nô tỳ ".Thanh Tiêu nuốt nốt miệng cá mặt khinh bỉ một trăm lần trong lòng:"Thật là bất công,đi ăn trộm còn mất nắm gạo, uổng công cô lúc nãy còn tính tặng cái túi LRT phiên bản giới hạn mới ra mắt ngày hôm trước cho Chị Sở Viên sợ bị mẹ cô ăn hiếp chịu không nổi mà nghỉ việc để lại mình cô neo đơn,đơn độc giữa biển trời lồng lộng cạm bẫy la không ai nghe, chết không ai hay do thằng anh Hạ Vĩ Chu trời đánh ban tặng.Còn nói cái gì mà quà trưởng thành đúng là quá trưởng thành rồi:"Tức chết cô mà!"

Hạ phu nhân thay đổi giọng nghiêm túc:"Đưa máy cho nó!"

Thư ký Sở bị mua chuộc,ngoan ngoãn chuyền máy tới trước mặt Thanh Tiêu:"Nghe máy!"Thế giới mộng mơ với ý định trêu Hạ phu nhân bị dập tắt ngay trong chốc lát,nhục nhã hơn là bị bóc trần ngay trước mặt đã vậy đối phương còn không thèm dấu diếm.Đúng là sỉ nhục quá đáng nhưng mà hình như cô không có quyền phản kháng huhu đúng là ức hiếp người quá đáng:"Nô tỳ,thăm kiến mẫu hậu xinh đẹp nhất hậu cung ạ! Tiêu Tiêu nhỏ nhắn của mẹ giây trước hổ báo giây sau thành hổ giấy làm Sở Viên không kiêng nể thân phận tặng cho cô chủ nhỏ của mình một ánh mắt đầy khinh thường hi hữu.

Ba mươi phút sau.

Thanh Tiêu co rúm người trên sopha:"Dạ..dạ..vâng..con biết rồi...đã nhớ.. vâng vâng.. không còn gì nữa con tắt nhé...ây nha chưa hết..Tút!"

"Bịch "một tiếng chiếc iPhone mới của Sở Viên nằm lóc cóc trên ghế đối diện ngay bên cạnh chỗ Viên Viên đang ngồi thư thái thưởng thức mỹ vị của trà thảo mộc như không có chuyện gì xảy ra.Còn cô bị phụ mẫu giáo huấn sắp mọc kén trong tai.Đang tính ăn vạ thì... điện thoại Thanh Tiêu ở trên bàn loé sáng:"0xxxxxx56xxxx"(số lạ) gọi tới.

Bắt kịp thời cơ tốt Thư ký Sở nhanh tay cầm điện thoại lên chạy một mạch về phòng:"Em cứ từ từ nghe,chị có chút chuyện!"."Hừm..đúng là người của bá mẫu có khác toàn những người thủ thuật cao siêu ngồi như pho tượng nãy giờ là vì chờ chiếc iPhone trong tay cô uổng công cô nghĩ chị ấy lo cho mình nên mới ráng ở lại cùng cô nghe bá mẫu giáo huấn!"

"Tôi không muốn bị bỏ lại phía sau

I don't wanna be left behind

Khoảng cách là một người bạn của tôi

Distance was a friend of mine

Nín thở trong mạng lưới dối trá

Catching breath in a web of lies

Tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình

I've spent most of my life".(Kelly Clarkson)

Điện thoại không ngừng kêu kéo Thanh Tiêu về thực tại,cô vội vã bắt máy:" Xin chào,cho hỏi ai vậy?"

Bên kia một mảng yên tĩnh, không chút hồi đáp.Lúc cô vừa định ngắt máy đối phương đột nhiên lên tiếng:" Vợ yêu, không nhận ra sao?"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.