Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 24: Đây là phúc báo



Đêm qua Hứa Thanh thực sựu đã nghĩ rất lâu. Trải qua sựu việc bị trộm nháo nên không thấy buồn ngủ. Anh ta nằm ở trên giường, cân nhắc sự việc của Khương Hòa.

Nhặt được một người cổ đại là một việc rất mới mẻ. Nhưng trong cuộc sống thấy được những chuyện phiền phức và những chuyện không phiền phức đều có một đống. Giống như một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ phát nổ.

Tránh ở nhà là đúng, nhưng vẫn còn phải học được cách sống. Anh ta không thể nuôi cô gái này cả đời.

Lui một vạn bước mà nói. Cho dù mình có vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng hấp dẫn Khương Hòa. Sau đó hai người bala bala.. Cô ấy cũng phải quen với thế giới này. Không thể giống với Đông Qua biến thành một phế vật ngoài ăn thì chính là ngủ.

"Nhớ kỹ ngày hôm nay"

Hứa Thanh đi đến cửa của cửa hàng bán đồ ăn sáng, quay đầu nói với Khương Hòa. Sau đó tìm một vị trí ngồi xuống gọi đồ ăn.

Bánh quẩy, bánh bao, dưa cải và còn có cháo, một bữa sáng tiêu xứng.

Ánh mặt trời của buổi sớm vàng rực rỡ, xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn. Bên ngoài xe lưu thông qua lại ngày càng nhiều. Thành phố bắt đầu thức tỉnh. Khách trong cửa hàng cũng dần dần đông lên, mua về hoặc là ngồi xuống ăn.

Hai người an tĩnh ăn bữa sáng, từ bên ngoài nhìn vào không có gì dị thường. Ai cũng không thể nghĩ được cô gái đang ăn bánh bao là đến từ cổ đại.

Khương Hòa uống một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn trên đường. Thứ mà cô thích nhất ở thế giới này đó là có đủ các loại thức ăn. Tuy rằng chưa từng được nhìn đồ ăn của Hoàng Đế, nhưng Khương Hòa có thể khẳng định đồ ăn ngon như bánh bao và bánh quẩy ngay cả trong hoàng cung cũng không có.

"Ăn chưa no thì vẫn còn nữa, cháo ở đây có thể lấy tùy ý. Bánh bao muốn ăn có thể đi qua nói với bà ấy muốn bao nhiêu cái. Một lát nữa tôi sẽ thanh toán."

Hứa Thanh ăn 3 cái bánh bao thì đã no bụng, lại nghĩ tới lúc Khương Hòa bước ra khỏi cửa mồ hôi trên trán, đoán người luyện võ khẩu vị đều lớn. Hướng Khương Hòa thông báo một tiếng.

Khương Hòa nghe thấy lời của Hứa Thanh thì nghĩ nghĩ "Bánh bao này có đắt không?"

"Không đắt, đồ ăn sáng có thể nói là rẻ nhất rồi.." Hứa Thanh nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Khương Hòa "Ở đây cơ bản không phải lo vấn đề ăn uống. Ăn no mới là chính, chỉ ăn một chút như vậy không tốn bao nhiêu tiền, cô yên tâm ăn đi."

Bánh quẩy 1tệ một cái, bánh bao chay 6 hào, bánh bao nhân thịt 1tệ. Nếu không đến nhà hàng xa hoa ăn tiệc lớn, bình thường chỉ ăn đồ ăn hàng ngày thì người có công việc hoặc có thu nhập không ai là không thể ăn được. "

Khương Hòa cân nhắc một chút đứng dậy đi tới khu vực gọi đồ ăn, nhìn một chút" Thêm mười.. năn, mười lăm cái bánh bao. "

" Khụ khụ.. Khụ! "

Hứa Thanh sặc một ngụm cháo, khụ khụ mấy tiếng sau đó quay đầu, bổ xung nói" Đóng gói! "

Thu ngân tiểu muội muội gật đầu không nói gì.

" Cô có thể ăn hết không? "

Đợi Khương Hòa quay lại, Hứa Thanh không khỏi đặt câu hỏi.

" Không sai biệt lắm.. Có phải là ăn quá nhiều rồi không? "Khương Hòa cầm cái bát không rối rắm, không biết có nên đi lấy thêm một bát cháo to về ăn hay không.

" Nói cô yên tâm ăn thì cứ yên tâm ăn, chỉ là.. quá làm người khác chú ý rồi, ở bên ngoài giữ nguyên sức ăn bình thường, mua mang về rồi tiếp tục ăn.. Cháo cô có thể ăn thêm hai bát, không sao cả. "

" Đợi ta chơi trò chơi có thể kiếm được tiền sẽ trả lại cho ngươi. "Khương Hòa nhỏ giọng nói một câu, đứng dậy đi lấy thêm cháo.

Hứa Thanh từ chối cho ý kiến, trả lại hay không trả lại.. Chỉ là ăn chút cơm mà thôi. Chẳng lẽ anh ta còn đi đòi nợ một người cổ đại?"

Cháo nồng, đặc Khương Hòa rất thích. Khi cô ấy ở thời đại của mình ăn cháo không khác gì uống nước. Chưa từng nhìn thấy loại cháo nào gạo nhiều hơn nước. Cho dù cháo nhà địa chủ có sệt hơn một chút, cũng không dám hoang phí như vậy.

Đợi Khương hòa ăn hết 3 bát cháo, giống như là ăn qua cơn nghiện rồi. Hai người mới mang theo túi bánh bao chay ra ngoài. Trước đây mặc dù có ăn sáng, chỉ có điều đều là gọi đồ ăn bên ngoài. Gọi bao nhiêu Khương Hòa ăn bấy nhiêu, từ trước tới giờ cũng chưa nói tới vấn đề ăn có no hay không. Bây giờ Hứa Thanh mới nhận thức chính xác được sức ăn của Khương Hòa.

"Đổi ngày khác sẽ đưa cô đi ăn tự trợ".

Hứa Thanh nhìn quán lẩu tự trợ ở phía xa thầm đánh giá. Hẳn là Khương Hòa sẽ rất thích.

"Đó là cái gì?" Khương Hòa lại nghe được một từ mới.

"Chính là chi một ít tiền sau đó có thể lấy đồ ăn tùy thích. Ăn đến khi nào không ăn được nữa thì thôi. Giống như cháo lúc nãy, chỉ có điều trong đó không phải chỉ có cháo, còn có rau củ, có thịt.. Đợi hôm khác đưa cô đi ăn cô sẽ rõ."

"Còn có chuyện tốt như vây?"

Khương Hòa rất kinh ngạc "Đó giống như một tổ chức cứu tế?"

"Không, là một cửa hàng ăn thông thường, đó chỉ là một phương thức kinh doanh."

Hứa Thanh chỉ chỉ bánh bao trên tay, mở túi lấy ra một cái bánh bao vừa đi vừa ăn, ý bảo cô ấy cũng có thể ăn nói "Mọi người ở đây đại đa số đều là lao động trí óc. Giống như Thánh Thượng, khi đã ngồi xuống là ngồi cả ngày, xử lí các loại công việc. Cơ bản không cần phí lực cho nên ăn sẽ ít, nếu như cô ở trong cửa hàng ăn mười mấy hai mươi cái bánh bao sẽ làm người khác chú ý. Chúng ta cần phải nói nhỏ.

Cũng như vậy, bởi vì chúng tôi ăn không nhiều cho nên một số thương nhân mở cửa hàng như vậy. Giao một chút tiền tùy ý ăn. Dù sao chúng tôi cũng không ăn được bao nhiêu. Nhất là con gái và trẻ nhỏ, đưa 100 tệ nhiều nhất có thể ăn trong 3 tuần, như vậy cửa hàng có thể được lãi hơn một nửa."

Khương Hòa nghe anh ta nói như vậy thì hiểu được một chút "Có một số người ăn nhiều, lỗ một chút cũng không sao, kiếm tiền từ những người ăn ít là có thể bình trở lại?"

"Rất thông minh!" Hứa Thanh đối với trí thông minh của Khương Hòa cảm thấy kinh ngạc. Phải biết rằng lúc nhỏ cùng Hứa Văn Bân đi ăn tự trợ anh ta còn thán phục ông chủ là người tốt rất lâu, để cho mọi người ăn tùy thích.

"Có điều sức ăn kém tại sao lại đi ăn? Tiền quá nhiều sao?" Đây là điều mà Khương Hòa không thể hiểu được.

"Nhiều chủng loại, muốn ăn gì thì ăn cái đó. Đây chính là rất thuận tiện và làm mọi người thỏa mãn. Không cần phải rối rắm gọi món cũng không cần phải rối rắm với giá cả."

Hai người ở trên đường lớn vừa đi vừa ăn, Hứa Thanh ở trong cửa hàng đã ăn no được tám phần, chỉ ăn 2 cái sau đó câm túi để Khương Hòa ăn dần.

Đối với một người trống rỗng như Khương Hòa mà nói, bất kể cùng cô ấy nói điều gì thì cũng đều là học tập. Thế giới này tuy rằng phức tạp, nhưng rất nhiều thứ đều có sự gắn kết với nhau. Mọi mặt trong cuộc sống kết hợp với nhau tạo nên một mức độ nhất định, sẽ có những biến đổi về chất làm cho cô ấy bỗng nhiên ngộ ra phương thức vận hành của thế giới này.

Có nhu cầu tất có cung cấp. Tồn tại liền có sự hợp lý, tìm thấy cái "lý" đó mới là một cách làm đúng đắn nhất.

Những chuyện không có "lý", kính nhi viễn chi là tốt, những thứ đó hơn phân nửa không phải là thứ gì tốt.

Quan niệm đơn giản thô bạo, cũng là điều mà trước mắt Khương Hòa cần nhất.

"Được rồi, cô vẫn còn 15 phút nữa để giải quyết chỗ bánh bao này."

Về đến nhà nhìn thời gian, Hứa Thanh nói với Khương Hòa. Sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra một lon coca mở ra uống vài hớp "9 giờ bắt đầu chơi trò chơi, đến trước 12 giờ trưa. Ngoại trừ uống nước và đi vệ sinh, những cái khác không cần làm. Đây là cuộc sống của đại đa số những người bình thường, sáng 9 chiều 5, để cô thể nghiệm một chút."

"Đại đa số người?"

"Phải.. Trên lý luận, để cô hưởng thụ 996 phúc báo, quá khó khăn cho cô rồi."

Hứa Thanh cười "Ăn xong bữa trưa cô có thể nghỉ ngơi đến 1 rưỡi, sau đó tiếp tục chơi trò chơi cho đến 5 giờ chiều thì kết thúc. Trong lúc đó thì không cần nghĩ tới việc gì khác, chỉ chuyên tâm chơi trò chơi."

Sau hơn một tháng đến hiện đại, Khương Hòa rất đột ngột tiếp nhận cuộc sống của một động vật xã hội từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.