Lão Cố đưa hai người vào phòng điều giải, còn mấy người Vương Tử Tuấn được Tần Hạo xử lí. Cầm bút và hồ sơ, liếc nhìn hai người "Ai nói trước?"
"Chính là đánh một trận, tôi là người động tay trước, bởi vì hắn ta chửi người." Hứa Thanh dựa vào ghế, gảy móng tay nói.
"Tỉ mỉ một chút."
"Vậy để hắn nói đi."
"..."
Lão Cố quay đầu nhìn Lượng Tử ở bên kia "Cậu nói, cụ thể quá trình."
"Chính là lúc đầu chỉ là đùa giỡn một chút, chính là đùa giỡn.. sau đó anh ta đánh tôi. Tôi không hiểu tại sao lại đột nhiên như vậy, thì đã bị anh ta đánh rồi."
"..."
"..."
Lão Cố buông bút xuống, nhìn hai người, lại quay sang Lượng Tử "Kể lại tỉ mỉ quá trình, có biết cái gì là tỉ mỉ hay không? Đùa giỡn như thế nào? Cậu đã nói cái gì? Cậu ta trả lời cái gì, sau đó câu nào thì đánh? Cậu ta động thủ như thế nào? Cậu phản kháng như thế nào, hiểu chưa?"
"Ách.."
Lượng Tử có chút ngây người.
"Phát ngốc cái gì? Sự tình có như thế nào thì cậu nói như thế, còn nghĩ cái gì?" Lão Cố nhìn tới phiền, nhìn Hứa Thanh giống như người không có việc gì bên đó, nói: "Nếu không thì cậu nói trước?"
"Tôi nói, tôi nói." Lượng Tử trầm ngâm một lát "Lúc đầu tôi là muốn kính rượu, không uống thì không uống, tôi cũng không miễn cưỡng.."
Một phen miêu tả thêm mắm thêm muối, Hứa Thanh chỉ là ngồi đối diện lẳng lặng nghe, tai chú ý động tĩnh bên ngoài.
Anh ta lo lắng không phải là thân phận giả của cô ấy, mà là nguyên bản thân phận của cô ấy.
Không hộ khẩu bại lộ thì bại lộ, dù sao cũng không phạm phải chuyện gì, cho dù có chuyện thì cũng là chuyện cũ của một ngàn năm trước, cùng với bây giờ nửa điểm quan hệ cũng không có.
Sợ là sợ nhân tố không thể khống chế, nhân tố quá nhiều. Nếu như Khương Hòa quen thuộc rồi thì không sao, cho dù tự mình tới cục cảnh sát nói mình không có hộ khẩu thì cũng không có việc gì, bây giờ quá sớm rồi, nếu như có hiểu lầm gì thì rất khó có thể bù đắp lại.
"Là như vậy sao?"
Nghe Lượng Tử nói hết, Lão Cố nhìn sang phía Hứa Thanh "Cậu cũng nói đi."
"Đại khái không sai biệt lắm, chỉ là phần trên không đúng, anh ta âm dương quái khí mắng tôi, tôi mới động thủ."
Hứa Thanh dứt khoát, lưu loát thừa nhận, bất kể là động hay không động thủ, anh ta chỉ một ngụm cắn chết Lượng Tử. Là Lượng Tử gây sự trước, chỉ chỉ mặt, nói: "Sau đó chúng tôi liền đánh nhau."
"Tôi chỉ là đùa giỡn" Lượng Tử cường điệu nói.
"Đùa cũng phải có mức độ."
Lão Cố lười để ý đến anh ta, mỗi người đều lựa chọn những thứ có lợi cho mình, bao nhiêu cuộc ẩu đả cũng từ nói đùa mà ra..
Đều đã đánh nhau rồi còn nói là đùa?
Đứng đậy ra cửa nhìn, Tần Hạo bên kia đã xử lí xong, hai người đối chiếu một chút lời khai của mọi người. Trong lòng đại khái có tính toán rồi, ngồi xuống nói: "Bây giờ hai người muốn giải quyết như thế nào?"
"..."
Lượng Tử lại lờ mờ "Không bắt anh ta lại sao? Cái gì gọi là chúng tôi muốn giải quyết như thế nào.. Tôi yêu cầu tạm giữ anh ta."
"Chúng ta đây gọi là ẩu đả lẫn nhau." Hứa Thanh bĩu môi.
"Là anh đánh tôi."
"Trên mặt tôi là tự ngã hay sao?"
"..."
"Nếu cảm thấy mình bị thương nặng, thì đi nghiệm thương." Lão Cố liếc mắt nhìn hai người, đến lúc đó tạm giữ, bồi thường, đều nhìn tình hình để quyết định.. Cậu bị thương ở đâu? "Ông ta vừa nói vừa lấy ra tài liệu" Bụng phải không? "
Lượng Tử cúi đầu xốc quần áo lên nhìn, trên bụng chỉ có một số vết hồng, nghiệm phỏng chừng cũng không nghệm ra được cái gì.
" Hoặc là xem xét lại một chút, bắt tay hòa giải, hoặc là sẽ cùng nhau bị bắt, hoặc là mặt của cậu bị thương. "Hứa Thanh vẫn còn đang gảy gảy móng tay, một lát nữa bị bắt là không có khả năng. Tên đó với anh ta không giống nhau, có công việc, còn phải đi làm.
" Cậu tại sao lại thuần thục như vậy? "Lão Cố không khỏi liếc anh ta một cái.
"... "
Lượng Tử há mồm không nói chuyện, nhìn tình hình như vậy, tám phần là không có sự lựa chọn.
Hòa giải? Bị bắt? Nghiệm thương?
Cẩu đản!
Bị đánh một chút còn tưởng rằng có thể đem anh ta bắt lại.
Kết quả đây lại được gọi ẩu đả lẫn nhau.
" Anh ta động thủ đánh tôi trước. "Lượng Tử không chết tâm.
" Phạt anh ta 500, phạt cậu 200, giữ anh ta 8 ngày, giữ cậu 5 ngày. "Lão Cố gập sổ lại không muốn cùng họ tiếp tục dây dưa" Chọn cái nào? Hay là đi nghiệm thương? Cậu cũng có thể tìm luật sư kiện cậu ta. "
"... "
" Cậu thì sao? Lão Cố hỏi Hứa Thanh, gia hỏa này nhìn có vẻ thảm nhiều rồi, trên mặt còn tụ máu.
"Xem hắn ta."
"Có tiếp nhận hòa giải hay không?" Lão Cố lại một lần nữa hỏi Lượng Tử.
* * *
* * *
Đợi khi sử lí xong tất cả thì đã là gần 1 giờ sáng.
Khương Hòa ngồi xổm ở cửa đồn công an, lẳng lặng đợi Hứa Thanh đi ra. Vương Tử Tuấn cũng không đi trước, thở dài một hơi. Hứa Thanh từ phòng vệ sinh trong đồn công an rửa sạch mặt đi ra, Tần Hạo đang đứng ở một bên.
"Đưa mọi người về? Em gái cậu vẫn đang chờ ngoài cửa."
"Rời khỏi cương vị không tốt đi? Đêm không có chuyện gì.. Ô! Hứa Thanh bị Tần Hạo vẻ mặt biến đổi hốt hoảng che miệng lại, khó khăn để kéo cậu ta ra" Làm cái gì? "
" Ở đây đừng nói lung tung. "Tần Hạo rất nghiêm túc.
" Không nói lung tung? "Hứa Thanh nghĩ nghĩ" Là nói ban đêm không có việc gì.. Buông ra, không nói nữa, có chuyện gì? "
" Cậu không hiểu. "
Tần Hạo thần thần bí bí lắc đầu" Đi đi, đưa mọi người về. "
" Không cần, chúng tôi gọi xe, bọn họ ở đâu? "Hứa Thanh xua tay từ chối.
" Ngoài cửa lớn, để họ vào trong đợi họ cũng không vào.. Tại sao tôi lại cảm thấy em gái của chúng ta có chút ngốc? "
" Cậu mới ngốc. "
Hứa Thanh đưa tay ngăn anh ta" Mau quay lại đi, tôi gọi xe, bây giờ là đêm muộn.. xúi quẩy. "
" Chú ý một chút. "
Tần Hạo nhắc nhở một câu, không tiếp tục kiên trì, nhìn bọ họ bước ra khỏi cửa, quay người đi về văn phòng.
Em gái này thật sự có chút ngốc..
" Đợi bao lâu rồi? "
Hứa Thanh vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy hai người bên cạnh, vốn muốn hỏi Khương Hòa tình huống gì. Vương Tử Tuấn cũng ở bên cạnh, không tiện hỏi, trực tiếp tiếp đón bọn họ đi về phía trước bắt xe.
" Ai nói không phải, lần sau có cơ hội lại đánh cho hắn ta một trận. "
"... "
Vương Tử Tuấn không nói tiếp, đi đến bên đường, dừng bước đợi xe. Nhìn Khương Hòa đi bên cạnh Hứa Thanh, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa.
" Đây là em gái hay là bạn gái? "
" Đều không phải. "
" Vậy tại sao lúc ở trong Ktv nói là bạn gái? "
" Lúc đó không phải vì muốn làm cho cậu buông ra hay sao, đánh cho tiểu tử đó vài cái thật tốt. "Hứa Thanh nhún nhún vai" Nếu không cậu sẽ buông tay? "
".. Cam. "Vương Tử Tuấn cảm thấy đau trứng.
Khương Hòa muốn nói lại thôi, nhìn Vương Tử Tuấn, cuối cùng lại nhịn xuống.
Rạng sáng rất ít khách thuê rất ít, ba người đợi nửa ngày cũng không thấy một chiếc xe trống, gió đêm từ từ thổi tới, quần áo Hứa Thanh có chút đơn bạc, không khỏi nắm thật chặt áo khoác.
" Nếu là trước đây cậu sẽ cởi ra cho bạn gái phủ thêm. "Vương Tử Tuấn nhìn động tác của Hứa Thanh. Nghiêng đầu nhìn người mặc càng đơn bạc Khương Hòa.
" Cô ấy không lạnh. "Hứa Thanh không cảm thấy người học võ sợ chút gió này.
" Phải, tôi không lạnh "Khương Hòa gật đầu.
" Hai người.."Vương Tử Tuấn vô lực phun trào, dứt khoát, hoàn toàn ngậm miệng.