Đón ánh mắt hoài nghi của Khương Hòa, Hứa Thanh nghiêng đầu “đi làm chút chuyện… sau đó tìm một nơi ăn cơm, lại xem phim, uống trà sữa, đi tản bộ, sau đó sẽ đi dạo trên đường phố, sau đó thì về nhà.”
“Làm nhiều việc như vậy?”
“Cũng không nhiều, em cứ đi theo tôi là được, chủ yếu là thể nghiệm cuộc sống đẩy đủ một chút. Ví dụ xem phim, đây là một hoạt động tiêu khiển hạng nhất mà không phải giống như làm nhiệm vụ, em quá nghiêm túc rồi.”
Cảm nhận một chút bầu không khí trong rạp chiếu phim, có sự trợ giúp cho em hiểu được sự tồn tại của những đồ vật này nọ cùng với ý nghĩa của nó, nếu không một mình anh ở đằng kia một mình cười ha ha thì thực xấu hổ.”
Hứa Thanh cuối cùng có thể tìm được được sự liên hệ giữa hai việc cùng làm, cũng không biết là thiên phú hay là gì.
Xe tới trạm, xe dừng ở quảng trường Giang Thành.
Hai người từ trên xe bước xuống, Khương Hòa dùng một tay nắm chặt cổ áo. Tầm mắt rơi trên tay của hai người đang nắm, theo Hứa Thanh đi về phía trước.
Loại cảm giác vẫn luôn bị dắt theo này đối với cô mà nói rất mới mẻ.
Giống như cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần quản, anh ấy sẽ sắp xếp tốt tất cả mọi việc, cô chỉ cần đi theo là được.
Quẹo trái quẹo phải trên quảng trường Giang Thành, bước vào Trung tâm hàng điện tử nhiệt độ đột nhiên tăng lên, hàn ý ở bên ngoài bị biến thành hư không. Hứa Thanh đem theo cô ấy đứng trên thang cuốn, thấy bộ dáng hiếu kỳ của cô nhìn xung quanh, lại có chút nhịn không được muốn động thủ giúp cô ấy vén tóc hoặc vắt lại khăn quàng cổ gì đó.
Một đường lên tới tầng 4, sau khi đi quanh khu thương mại một vòng Hứa Thanh mới dừng lại ở một góc, buông tay của Khương Hòa ra chào hỏi với một người trong quán.
Một cửa hàng nhỏ, hai bên bày các loại tai nghe, bàn phím, chuột, còn có linh kiện máy tính. Bên trong có một người tóc dài, cao gầy, nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch, đang cầm cái tua vít, cùng với một cây máy tính đang mở nắp sau phân tranh.
Nghe thấy tiếng chào hỏi của Hứa Thanh anh ta ngẩng đầu, vừa rồi trên mặt vẫn đang nghiến răng vặn ốc vít, nhất thời lộ ra tươi cười “ôi! Thanh Ca.”
“Việc buôn bán thế nào?”
Hứa Thanh lôi cái ghế đưa ra cửa cho Khương Hòa ngồi. Tự mình bước vào trong cửa hàng quan sát hai bên, thuận miệng nói.
“Vẫn như cũ, lần trước nói cậu giúp tôi đề cử nhưng là lại nhiều ra vài đơn.”
Lý Cao Bác buông đồ trong tay xuống cười, lại đẩy băng ghế qua “đem bạn gái tới đây dạo phố?”
“Phối máy tính.”
“Cô ấy dùng?”
“Không, người khác dùng.” Hứa Thanh không ngồi, nhìn hai bên một lát, từ trong quầy hàng lấy ra bút và giấy, viết ra địa chỉ, sau đó lấy điện thoại viết ra một dãy số, nói: “Khi nào cậu hết giờ làm việc thì hãy liên hệ với số này, sau khi chọn xong thì gửi qua đó, giúp cậu ta lắp đặt máy. Không cần tai nghe, bàn phím gì hết, chỉ cần một cái máy chủ thôi…”
“Ai a, như vậy…”
Phối theo giá hơn hai vạn, chủ yếu là chơi game.”
“Oh!”
Lý Cao Bác kinh ngạc, một phen đoạt lấy tờ giấy trong tay anh “khí phách như vậy?”
Dựa theo giá thì trường là được, có điều có một điểm, coi như thành máy mà tự cậu chơi để phối, nếu không có phụ kiện thì liền tới chỗ bạn bè mua, đừng dùng đồ cũ.” Hứa Thanh dặn dò.
Vương Tử Tuấn không thiếu chút tiền này, chỉ là không thích những gian thương kia giới thiệu cho anh ta giá cao mà đồ phối chất lượng kém để kiếm tiền nhiều lừa gạt người khác.
Nếu như có thể chọn, gia hỏa đó nguyện ý cho người ta ba ngàn tiền hồng bao cũng không muốn người ta từ trên máy tính kiếm của anh ta hai ngàn, như vậy sẽ ảnh hưởng chất lượng của máy tính, làm cho anh ta không thể chơi thắng người khác.
“Thanh Ca thực là huynh đệ tốt.” Lý Cao Bác hất hất tóc, đang cân nhắc xem hơn hai vạn phải phối như thế nào.
“Tôi đã một thời gian không quan tâm tới những thứ này trên máy tính rồi, đổi mới quá nhanh, chuyện này giao cho cậu.”
Hứa Thanh đi lại một vòng trong cửa hàng, nhìn trước cửa hàng lộn xộn thở dài một hơi “người khác đều chỉnh sửa ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có chỗ của cậu là giống cái chuồng lợn thôi.”
“Cao thủ phong phạm.”
“Cao cái rắm, làm tốt một chút, nói không chừng tên gia hỏa đó chơi vui vẻ, sau này tặng bạn gái máy tính hay cái gì đó thì sẽ lấy hàng từ chỗ của cậu, như vậy cậu liền giàu to rồi.”
“Tặng bạn gái máy tính tôi liền giàu to?” Lý Cao Bác bĩu môi “Anh không phải không biết một chiếc máy tính tôi kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Là cậu không biết tốc độ đổi bạn gái của cậu ta thôi.”
Hứa Thanh cười một tiếng, đứng ở chỗ quầy hàng xem xét “gần đây có thu về máy tính bảng hay máy tính xách tay cũ không, giá cả rẻ cho tôi một chiếc.”
“Dùng để làm gì?”
“Dù sao cũng không phải là chơi game.”
Chiếc máy tính ở nhà để Khương Hòa chơi là được rồi, anh muốn lúc Khương Hòa đang làm việc cũng có thể làm được việc của mình.
“Có một chiếc thu về 8 trăm, cũng khá tốt, nếu như anh muốn cắt video, chơi trò chơi bình thường thì có thể dùng được.” Lý Cao Bác bĩu môi nói, biểu ý, dùng cái tô vít vừa cầm chọc chọc cái máy đó “sửa chữa một chút là được.”
“Sửa xong rồi thì nói với tôi một tiếng, để lại cho tôi.”
“Được.”
Lý Cao Bác dứt khoát đồng ý một tiếng, quay người lục tìm trên giá hàng “cái hơn hai vạn này của anh dùng, khung vỏ máy như thế nào?”
“Tốt là được, cậu xem xem, cứ theo thẩm mỹ của cậu mà làm là được.”
Làm xong việc Hứa Thanh cũng không ở lại lâu, quay người kéo Khương Hòa chuẩn bị rời đi “Càng nhanh càng tốt, nếu như hôm nay có thể làm xong thì khi nào hết giờ làm việc liên lạc với cậu ta, có thời gian đem tới đó cho cậu ta.”
“Cứ để đó cho tôi… bây giờ liền đi?”
“Đưa bạn gái đi dạo phố.”
“Ôi!”
Hứa Thanh vẫy vẫy tay, đi thẳng tới thang cuốn.
“Ở đây là khu vực chuyên bán máy tính sao?” Khương Hòa vẫn luôn đánh giá xung quanh, lần đầu tiên tới thị trường máy tính. Đối mặt với các cửa hàng muôn màu rực rỡ, vẫn có cảm thấy rất hiếu kỳ.
“Không sai biệt lắm, mua cũng được, bán cũng được, còn có sửa chữa, phụ kiện máy tính, cái gì cũng đều có.” Hứa Thanh đứng trên thang cuốn, đứng thấp hơn cô ấy một bậc thang, hai người xấp xỉ có thể nhìn thẳng nhau.
“Người vừa rồi là bạn của tôi, lúc trước đang đi học thì nghỉ, sau đó tự mình mân mê máy tính, mở một cửa hàng. Đây gọi là hộ cá thể, tự mình làm kinh doanh, có tay nghề ở trong này… em có thích kỹ thuật không?”
“… Tôi biết đánh nhau thì có tính không?”
Khương Hòa cẩn thận nghĩ, hình như mình chỉ thành thạo mỗi cái này.
“Hẳn là… tính đi?” Hứa Thanh nỗ lực suy nghĩ, đánh nhau thì có thể làm công việc gì, hình như chỉ có thể quay video… còn phải thu bớt thực lực, không thể quá khoa trương.
“Nếu như còn cảm thấy hứng thú với thứ gì khác thì có thể nói với tôi, tôi giúp em nghiên cứu một chút xem có thể học không. Đánh nhau… con gái mọi nhà động đao động thương…”
Anh kéo bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo “bàn tay có nốt chai không tốt.”
“…”
Khương Hòa hé miệng nhìn đi nơi khác, tay nhẹ động động tránh đi nhưng không tránh được. Cảm giác trong tim đập nhanh giống như lời anh ta nói, tai không khỏi đỏ lên.
Con gái mọi nhà… mấy chữ có loại cảm giác không rõ, làm trong lòng cô có chút xúc động.
“Tôi nhớ dùng dấm chua ngâm là có thể tan đi, tay của con gái phải mịn màng một chút…”
Hứa Thanh không cảm nhận được phản ứng của cô ấy, còn đang cằn nhằn lải nhải. Nói tới đây vẫn theo bản năng nhéo nhéo, lần này Khương Hòa nóng nảy, trực tiếp rút tay về.
“Anh đừng có nhéo loạn.”
Người trên thang cuốn liếc mắt nhìn, trong nháy mắt Hứa Thanh trở thành tiêu điểm.
“Cái đó… khụ!” Anh vờ như không có chuyện gì, quay đầu nhìn đi hướng khác.