Lần trước đã ăn một lần lẩu tự trợ, lần này Hứa Thanh không tiếp tục đưa cô ấy đi ăn như vậy nữa.
Vẫn còn rất nhiều thứ tốt mà Khương Hòa vẫn chưa từng được thể nghiệm. Ra ngoài một chuyến mà phải lặp lại giống như lần trước thì có chút lãng phí.
“Tiên sinh có mấy vị?”
“Hai.”
Hứa Thanh nói chuyện với nhân viên phục vụ. Khương Hòa bị anh kéo tay, nghiêng đầu nhìn hoàn cảnh trong quán.
Cùng với lẩu nóng hôi hổi của lần trước không giống nhau, trên bàn ở đây đều đặt bếp lò, người so với quán lẩu lần trước đông hơn nhiều.
“Tự trợ thịt nướng, cũng là có thể tùy ý ăn. Em lấy, anh nướng.”
Thanh toán xong, cầm hóa đơn ngồi xuống, Hứa Thanh nhỏ giọng nói với cô một câu. Tiếp theo đưa hai tờ phiếu qua “xem vận may của em.”
“Đây là gì?”
“Cào thưởng, có khả năng sẽ trúng thưởng… không nghĩ tới, bây giờ còn có thể thấy loại phiếu này.”
Anh lấy mấy tấm vé còn thừa trong tay mình làm mẫu “thấy chỗ này không, có thể cào ra, nếu em trúng một giải thưởng lớn… hắc, không trúng, em cào ra xem của em đi.”
“Đây là có thưởng sao?” Khương Hòa học bộ dáng giống như anh, cào hai phiếu. Cẩn thận nhìn, nhưng cũng không hiểu, trực tiếp đưa tới cho Hứa Thanh.
“Trúng rồi.” Hứa Thanh nhướn mày.
“Trúng thưởng gì?” Khương Hoà kinh hỉ.
“Chúc mừng bạn rút trúng tam đẳng thưởng, có thể đem tay bỏ vào túi của tôi để sưởi ấm.”
“…”
Phục vụ đi ngang qua đều kinh ngạc, khá thật! Có thể có chút mặt mũi được không?
“Đi lấy đồ ăn đi, thích thứ gì thì lấy thứ đó, đừng giống như lần trước lấy một đống rau, chọn những đồ mà mình thích ấy.”
Hứa Thanh chỉ đùa một chút, cũng không có dự định lừa cô ấy. Lau bộ đồ ăn xong thì dẫn cô ấy đi lấy đồ ăn.
Loại trúng thưởng này tỉ lệ trúng còn không cao bằng xổ số, chỉ là vui vẻ một chút.
Nhưng dùng để câu kéo khách hàng thì cũng không tồi… Miễn là không làm cho người khác cảm thấy không thoải mái là được. Lần sau nếu anh lại tới quảng trường Giang Thành ăn cơm, khẳng định đối với chỗ này sẽ có ấn tượng.
“Đây là thịt gì?”
“Thịt bò, lần trước ăn lẩu em cũng đã ăn rồi… ồ, lần đó là anh lấy, em không biết?”
Lần trước ăn lẩu Khương Hòa vẫn còn có chút câu nệ, lấy một đống rau, có rất nhiều thịt đều là Hứa Thanh lấy cho, cô ấy chỉ việc ăn.
“Bò a..” Khương Hòa không biết đang rối rắm cái gì, duỗi tay đứng đó do dự.
“Muốn ăn thì liền lấy, ăn rất ngon.” Hứa Thanh nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với cô ấy “không ai bắt em đâu.”
Nếu như anh nhớ không lầm, ở thời của cô ấy khi đó là cấm giết trâu bò.
Quan tư mã ngưu, bởi vì có tác dụng lớn. Ngưu vi canh gốc rễ, mã tức trí viễn cung quân. Giết người đồ một năm rưỡi, giết trâu bò ngồi lao một năm rưỡi. Cùng bắt chim không khác là bao.
“Tôi biết.” Khương Hòa lắc đầu, rốt cuộc cũng không tiếp tục rối rắm nữa. Lấy một đĩa thịt bò chuẩn bị nếm thử “tôi chỉ là… nhớ tới một số chuyện.”
“Nhớ Nhị Nương?”
“Phải.”
“Bà ấy sẽ vì em mà vui vẻ, em tới đây chính là vì hưởng phúc, đừng nghĩ tới phân đôi… Không có ai đáng để em phân đi một nửa phúc đâu, ăn thỏa thích đi.”
“Một đĩa là đủ rồi.”
Khương Hòa không muốn lấy nhiều, Hứa Thanh cũng không nói nhiều. Có một số chuyện không phải trong một chốc lát là có thể thay đổi được.
Đợi tới khi cô ấy thưởng thức rồi thì sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa.
“Tôm có ngon không?” Anh hỏi.
“Ngon.”
“Vậy anh sẽ lấy thêm một đĩa.”
Hứa Thanh đã thăm dò được hành vi kiểu mẫu của Khương Hòa, về điểm này Hứa Thanh làm rất tốt. Không hỏi cô ấy có muốn ăn không, chỉ hỏi có ngon không, những thứ phiền phức không có trong suy nghĩ của anh.
Dù sao Khương Hòa chỉ cần lo ăn là được.
Hai người ăn thịt nướng, anh chính là thợ nướng.
Thịt bò và thịt ba chỉ đang nướng phát ra tiếng xèo xèo rất nhỏ, còn đem theo từng đợt khói nhẹ. Khi thịt bắt đầu vàng liền bốc lên mùi thơm nhè nhẹ.
“Tôi cảm thấy cho vào nước vẫn tốt hơn.” Khương Hòa khi biết cửa hàng này với cửa hàng lần trước không giống nhau, phát biểu cảm nghĩ của mình.
“Cho vào nước sẽ nhanh hơn?”
“Phải.”
Chỉ việc bỏ vào là xong, không cần phải luôn làm thao tác này.
“Cách ăn không giống nhau, đây cũng là một loại lạc thú. Em là người luyện võ mà nóng nảy như vậy, còn không bằng anh… tĩnh tâm một chút, thử hưởng thụ nó, đừng chỉ vì lấp đầy bụng.”
Hứa Thanh cầm kẹp chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta trốn ở trong căn phòng ấm áp. Tự mình nướng đồ ăn mà mình thích, đây gọi là hưởng thụ cuộc sống, cũng giống như nắm tay, đều là một loại thể nghiệm.
Trước khi ra ngoài đã nói với em, con người sống chính là vì để thể nghiệm các loại hỉ nộ ái ố, nếm thử những thứ chưa từng được nếm, thử thích chúng thì em sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Theo sự tiếp xúc Khương Hòa càng sâu, Hứa Thanh càng rõ ràng con đường học tập của Khương Hòa dài như thế nào. Có rất nhiều chuyện từ anh nhìn lại thì tập mãi cúng thành quen, nhưng đặt tại Khương Hòa thì lại rất khó giải thích.
Hưởng thụ cuộc sống, không phải muốn hưởng thụ thì liền đi hưởng thụ, có một số thói quen cực kì khó thay đổi.
Giống như một số ông chú, bà bác ngồi giữ mấy ngàn bất động sản, che giấu danh tính, chạy vào các công ty nhỏ làm bảo vệ, quét dọn. Đó không phải là thể nghiệm cuộc sống, mà là thực sự muốn làm.
Có một số thứ là thấm vào trong cốt thủy, xâm nhập vào xương cốt.
Thật may, cô ấy tuổi còn trẻ, lực tiếp nhận rất mạnh, cũng không có ấn kí quá sâu.
“Sao anh không ăn?” Khương Hòa ăn hai miếng, nhưng lại thấy Hứa Thanh chỉ nướng.
“Em đã quên sức ăn của em rồi sao? Hứa Thanh nhìn cô cười cười, cúi đầu cầm kẹp lật thịt “em ăn ba miếng, anh ăn một miếng, như vậy là vừa vặn.”
“Để tôi nướng đi.”
“Em nướng sẽ không ngon bằng anh nướng… nào, em một miếng, anh một miếng.”
Đem hai miếng thịt nướng vừa được ra lò chia ra, anh cúi đầu cắn một miếng, lại nhìn Khương Hòa đang thổi thổi khí ở miếng thịt, trên mặt lộ ra ý cười.
Thích một người, thực tốt.
“Anh nhìn gì vậy?”
“Nhìn em đó.”
“…”
Thấy bộ dáng cúi đầu của Khương Hòa, Hứa Thanh không trêu chọc cô ấy nữa, tiếp tục làm tốt công việc ‘ngự tiền nướng thịt vệ’ của mình… khụ, lạc đề rồi, là làm tốt công việc thợ nướng thịt của mình. Lại bỏ thêm vài con tôm lên trên lò nướng đang xèo xèo, sau đó nhìn sang hướng khác.
“Nhà hàng này thực không tồi… muốn cái đó không?”
Anh chỉ chỉ những món đồ chơi được đặt trên giá bên cạnh quầy ba. Hơn phân nửa là búp bê mềm mại, cũng có một số người nhỏ bằng chất nhựa dẻo.
“Không muốn.”
“Tặng miễn phí đó.”
“Tốt như vậy?” Khương Hòa nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn về bên đó một lần nữa.
Miễn phí… ai lại không thích chứ?
“Có một đĩa CD hoạt động… đợi khi chúng ta ăn xong, nếu như trong chén bát mà sạch sẽ không còn thừa lại cái gì thì sẽ được tặng một vật phẩm.” Hứa Thanh khi vừa mới bước vào quán đã nhìn thấy tuyên truyền giới thiệu bên đó “có em ở đây, ổn.”
“Vậy thì muốn một thứ.”
“Em muốn hai thứ thì người ta cũng không có cho đâu. Một bàn một thứ.”
Cho dù là một ngàn năm trước hay một ngàn năm sau, con gái đối với loại đồ chơi bằng lông này đều không có lực chống cự?
Hứa Thanh nhìn biểu tình của cô ấy, trong đầu hiện lên hình ảnh một nữ hiệp lãnh khốc, võ công cao cường. Đánh xong một trận, thu kiếm vào vỏ, sau đó móc ra gấu bông để ôm…
Có chút dễ thương.
“Khương Hòa.”
“Hửm?”
“Em rất đáng yêu.” Hứa Thanh đè thấp giọng, nói.
“…”
Khương Hòa cúi đầu ăn thịt, không muốn để ý tới anh ta.