Thẳng tới khi bộ phim kết thúc, Hứa Thanh cũng không được như ý nguyệnỞ trong rạp chiếu phim tối thui sờ sờ tay nhỏ, nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thực hiện được.Người xem dần rời đi, bóng đèn trong rạp lần nữa được mở lên.
Đôi tình nhân trong góc cũng thần sắc tự nhiên mà nắm tay nhau cùng rời đi.“Đi thôi.”Hứa Thanh cầm chai nước khoáng chưa uống hết và nửa bịch bỏng ngô đứng lên.
Thứ này đem về nhà thỉnh thoảng nhàn rỗi ăn một hai hạt cảm thấy ngon hơn ăn trong rạp chiếu phim.Chính là không biết trong đầu nhỏ của Khương Hòa đang cân nhắc đẽo gọt chuyện gì…Lẽ nào bộ phim này làm cô ấy quá trấn động?Không nên a… tuy rằng lần đầu tiên anh ta xem cũng có nhiều cảm xúc, nhưng Khương Hòa rất khó để sản sinh ra sự đồng cảm.“Anh… anh thích tay của tôi sao?”Người vẫn luôn trầm mặc đi theo anh ta ra khỏi rạp chiếu phim Khương Hòa, khi bên cạnh không có người mới nhẹ giọng mở miệng.“Ha?”Hứa Thanh đang suy nghĩ xem cô ấy cân nhắc đẽo gọt chuyện gì đột nhiên sửng sốt “Hẳn là… xem như là phải đi.”Anh ta không phải điều khiển bằng tay, anh ta chỉ muốn kéo kéo tay…Làm cái khác sợ bị đánh.“Vậy để anh nắm đi.” Khương Hòa cầm gấu nhỏ nhéo nhéo một lát, cố lấy dũng khí vươn tay ra.Hứa Thanh tiếp tục lờ mờ, nhưng động tác lại không dừng lại, thử dò xét kéo tay cô ấy.Đây là có ý gì?Lúc bắt đầu thì cho kéo tay, tới rạp chiếu phim lại không cho chạm, hiện giờ lại cho nắm rồi…Phát sinh chuyện gì?Thấy Khương Hòa mân miệng nghiêng đầu, Hứa Thanh trực giác cô ấy có chuyện, nói không chừng vừa trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý phức tạp.Đường về não của cô nàng này có lúc quá kỳ quái, anh ta đều không đoán ra được cô ấy đang nghĩ gì.Buổi chiều mùa đông, hai người xem xong bộ phim đang bước chậm trên đường, không có mục tiêu tiếp theo, hai người chỉ là đi lang thang trên đường phố.“Bộ phim vừa nãy hay không?” Hứa Thanh nghĩ nửa ngày, không tiếp tục hỏi cô ấy rối rắm chuyện gì, cho dù có hỏi cũng hỏi không ra điều gì, trực tiếp bỏ qua chuyện đó, dù sao không táo bạo đấm gấu nhỏ là được.“A?”Khương Hòa Đang lén quan sát anh ta, phát ra một tiếng không tập trung, dừng một lát mới nói: “Hay.”“Nói về điều gì?”“Trị bệnh cứu người, sau cùng bị bắt lại.”“…”Hình như có gì không ổn.Hứa Thanh để ý suy nghĩ, mở miệng giải thích nói: “Không phải trị bệnh cứu người bị bắt lại, mà bọn họ bán thuốc giả có thể trị bệnh, bị bắt lại…”“Có thể trị bệnh tại sao là giả dược?”“Nói ra quá phức tạp, tóm lại em chỉ cần biết đó là thuốc giả, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là hiện tại chúng ta ở đây có mười mấy tỷ người… em biết cái gì gọi là tỷ không? khai nguyên năm mười sáu, lúc đó chỉ có khoảng 4 5 ngàn vạn người, mười mấy tỷ là gấp hơn ba mươi lần, cũng chính là hơn khoảng ba mươi lần nhân khẩu ở Đường Triều.”Hứa Thanh lại một lần nữa làm cô ấy nhận thức về thời đại này “cho nên em tùy nơi cũng có thể gặp phải những nhóm người như vậy, còn có toàn nhà cao, cũng là không gian tiết kiệm...!lại đi quá xa rồi, tóm lại người là vô cùng vô cùng nhiều.”“Rất phồn hoa.” Khương Hòa gật đầu.“Có câu nói thế giới to lớn không thiếu cái lạ, chúng ta chỉ sinh sống ở một địa phương nhỏ bé, có rất nhiều chuyện chưa được nghe mà cũng chưa được thấy, có rất nhiều người chưa từng nghe qua và cũng chưa từng nhìn thấy.
Còn có vô số những quần thể không giống với chúng ta, có lẽ cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể tiếp xúc được với bọn họ, sẽ không biết tới sự tồn tại của họ.
Nhưng quả thực bọn họ sinh sống ở các nơi hẻo lánh, lấy phương thức của chính mình để sống, đây gọi là nhân sinh bách thái.”Anh ta thả chậm cước bộ, quay đầu nhìn Khương Hòa “có cảm tưởng gì?”“...!Nói không ra.” Khương Hòa cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang động, nhưng không bắt được, vuốt không rõ.“Nhãn giới khuyết thiếu, suy nghĩ cao độ, kiến thức càng nhiều, suy nghĩ của em cũng sẽ biến hóa theo.
Tuy rằng không tới mức có thể học được thứ gì trong phim điện ảnh, nhưng đạo lý chính là như vậy.
Trước mắt đối với em mà nói, đây là phương pháp tăng lên tốt nhất.”Hứa Thanh nghĩ tới đâu nói tới đó, ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt trời, bầu trời trong suốt “có một truyện cười là như vậy, có mấy người nông phu ngồi trên bở ruộng suy đoán cuộc sống của hoàng đế, có người nói ông ta ngày ngày ăn mì trắng và màn thầu, dùng cuốc bằng vàng trồng trọt...!đây chính là có lỗi tư duy và nhận thức bất đồng, cũng gọi là ếch ngồi đáy giếng.
Có rất nhiều thứ mà bạn không biết, không thể lý giải.Nhìn mọi vật phiến diện, trong nhận thức cực hạn của mình, còn dễ dàng bị người khác lừa.”“Tôi cảm thấy chính là bị anh lừa gạt.” Khương Hòa rầu rĩ đáp.Lúc trước nói rõ ràng là thanh thanh bạch bạch, nói rõ là không thẹn với lương tâm?“Khụ...!sau này em sẽ biết anh không có gạt em.” Hứa Thanh nhìn bộ dáng cúi đầu của Khương Hòa cười cười, cảm thấy đáng yêu.Cầm tay cô ấy lên muốn thơm một cái, động tác được một nửa thì đột nhiên phản ứng lại, sợ đầu cũng sẽ bị đánh bẹp, lại dường như không có chuyện gì mà thả xuống.Thực sự là rất thích a.“Anh vẫn luôn nghĩ biện pháp nâng cao nhận thức cho em, thành lập tam quan hiện đại, cũng chính là thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.Nhân sinh quan là cái nhìn của người với người, cũng chính là giá trị và ý nghĩa của cuộc sống.
Đối với em của trước đây chính là ăn no mặc ấm.Giá trị quan chính là nhận thức các loại sự việc, cùng với cách nhìn và quan điểm về sự việc.
Ví dụ không thích lãng phí, đây chính là một chuyện rất lớn.Thế giới quan càng phức tạp hơn...!lúc trước anh chỉ là đem tam quan của anh cho em, để em có một nền móng cơ bản, dựa trên sự cơ bản này mà tìm kiếm sự phát triển.
Bộ Khai Nguyên kia có thể bỏ xuống rồi...!hiện giờ cũng coi như là thuận lợi, lực học tập và tiếp thu của em rất mạnh.”Anh ta nói thuận lợi nhưng lại thở một hơi thật dài “Nhưng muốn hoàn chỉnh hẳn là một quá trình rất dài, trong quá trình này nếu anh muốn lừa gạt em thì thực dễ dàng.”“Anh gạt liền gạt đi.” Khương Hòa cúi đầu nói.Ít nhất trước mắt cô ấy chưa phải chịu sự tổn thương nào, ngược lại rất tốt.Chung quy vẫn tốt hơn cô ấy một mình ở đây ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ôm kiếm lưu lang trên đường.
Cô ấy thậm chí ngay cả đi dã ngoại như thế nào cũng không biết, ngày đó ngồi xe, ngồi rất lâu nhưng vẫn ở trong thành phố này.Nếu cứ mãi tiếp tục lừa gạt như vậy...Cô ấy đột nhiên giật mình, dùng lực lắc đầu, tại sao lại có thể sản sinh ra loại suy nghĩ như vậy chứ.Nếu như phát hiện ra Hứa Thanh có tâm tư quấy rối nào, nhất định phải lập tức rời khỏi.
Hiện giờ có thể tạm thời tin tưởng anh ta...!Nhị Nương sẽ hiểu được.Khương Hòa bị Hứa Thanh kéo tay âm thầm hạ quyết định, cảnh giác cần có vẫn là phải có.Hứa Thanh bị động tác lắc đầu của cô ấy chọc cười “nghĩ gì vậy?”“Tôi đang nghĩ anh đã gạt tôi điều gì rồi.” Khương Hòa cân nhắc một chút “trên người tôi không có một xu, chỉ có mấy cục bạc vụn kia anh cũng không thu nhận...”Cô ấy nói chuyện, ánh mắt rơi trên tay của mình, lời nói đột nhiên dừng lại, lại quay đầu đi che giấu sự dị thường của mình.Đây là đang lĩnh hội cuộc sống, thuận tiện quan sát anh ta có dự mưu gì, tìm ra chứng cứ, Nhị Nương sẽ hiểu thôi...“Bạc không đáng tiền, em lấy ra chút vàng xem tôi có cần không.” Hứa Thanh thuận miệng nói “nói quay lại chuyện vừa nãy...!nói tới đâu rồi? ồ đúng, anh nếu muốn lừa gạt em thực dễ dàng, nhưng trong đây có biến số.”“Biến số gì?”“Về việc anh thích em.” Hứa Thanh nắm thật chặt tay của cô ấy “nếu trong lúc em đang mờ mịt vô tri, anh dùng kinh nghiệm phong phú của mình làm cho em nghĩ lầm rằng em cũng thích anh, như vậy cùng với lừa gạt không có gì khác biệt.
Nhưng anh lại không nhịn được mà thích em, cùng em thân cận một chút, chính là giống như nắm tay gì gì đó.”Anh ta nghiêng đầu nhìn mặt Khương Hòa, dần dần dừng bước chân “cho nên anh muốn mau chóng giúp em nhận thức thế giới này, thành thục nhanh một chút, có thể phân biệt rõ cảm kích và cảm tình, cũng có năng lực tự do lựa chọn, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì rồi.”“...”Khương Hòa hơi mở miệng, không biết ứng đáp như thế nào.Hơi một chút là lại nói tới chuyện thích, cô ấy có chút miễn dịch rồi.
Nhưng đối với ánh mắt chân thành của Hứa Thanh, lòng bàn tay vẫn không khỏi đổ một chút mồ hôi.“Nhưng...!vẫn là dài đằng đẵng a, đợi em học được tới bước đó thực tại quá chậm rồi.”Hứa Thanh nhéo nhéo tay của cô ấy, tiếp tục nói: “Anh muốn thỉnh thoảng lừa gạt em, nhưng em đừng đánh anh có được không?”“Anh...!anh...”Khương Hòa nghẹn nửa ngày.Như này người ta đáp lại thế nào đây?.