Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 20: 20: Tôi Sắp Chết




Lục Tư Phàm tức tối đi đến phòng làm việc của Hà Bội Sam, anh đẩy mạnh cửa ra *Rầm*
“Hà Bội Sam cô đang làm trò gì vậy hả?”
“Làm gì mà anh nóng giữ vậy?”
Khi nhìn thấy Hà Bội Sam bỗng nhiên cơn giận dữ của anh được kìm lại, cô trong mắt anh cô giống hệt 1 thiên thần mang vẻ đẹp ngọt ngào, giọng cô nói ra khi qua tai anh cũng trở nên dịu dàng
“Hả...!cô...!cô”
Trái tim anh bổng nhiên thổn thức vì cô, nhịp tim đập nhanh hơn hẵng
Niệm Chân sợ anh gây loạn nên đã chạy theo, anh bước vào phòng ôm Lục Tư Phàm lại
“Nè Phàm Phàm cậu bình tĩnh lại coi.....!ủa...!sao cậu im re vậy? Mà sao người cậu cũng nóng quá nè”
“Sao chứ? Anh bị nóng sao? Để tôi kiểm tra xem”
Hà Bội Sam lại gần anh, nhẹ nhàn đưa tay lên trán anh
{Sao tự nhiên....!tự nhiên mình lại....!tim mình...!mình hình như không ổn rồi} Trái tim Lục Tư Phàm đập loạn nhịp vì cô, anh đã ngất đi ngây sao đó
Hà Bội Sam sợ hãi vội nói
“Ễ nè Lục Tư Phàm anh làm sao nữa vậy? Mau lên đưa anh ấy về phòng”
Niệm Chân cõng anh trên lưng, cằn nhằn nói

“Cái tên này ăn rồi báo không hà, tự nhiên chạy qua đây chi không biết”
Dương Tử Dương là bác sĩ trưởng khoa và cũng là bạn thân của Lục Tư Phàm, anh ta cẩn thận kiểm tra tình hình của Lục Tư Phàm
Niệm Chân ở kế bên cũng lo lắng không kém
“Cậu ta sao rồi?”
“Tình hình trước mắt thì không sao, không có gì nguy hiểm đâu”
Lục Tư Phàm từ từ tỉnh dậy, anh nhìn thấy mọi người xung quanh, mọi thứ vẫn bình thường nên anh mỉm cười mãn nguyện
“Mọi thứ đã trở lại như cũ rồi, may quá”
Niệm Chân không hiểu nên hỏi lại
“Là sao? Cậu nói gì vậy hả?”
“Không có gì, Tử Dương tôi hoàn toàn hồi phục rồi tôi muốn xuất viện”
“Cũng được, để tôi làm giấy ra viện cho cậu”
Nói rồi thì Dương Tử Dương rời đi
Hà Bội Sam ghé qua đấy xem tình hình anh ra sao, thấy Lục Tư Phàm đã tỉnh nên cô vui vẻ nói
“Anh tỉnh rồi sao? Còn tưởng anh chuẩn bị ăn vạ nữa chứ”
Nhìn thấy cô thì Lục Tư Phàm liền sinh ra hoang tưởng, cảm giác như cô không còn là cô như trước, trái tim anh lại đập liên hồi, không tin vào mắt mình anh vội gọi Niệm Chân
“Niệm Chân....!cậu...!cậu lại đây”
Niệm Chân mỉm cười tự tin nhìn anh
“Có chuyện gì hả?”
Nhìn Niệm Chân trước mặt vẫn không có gì thay đổi, anh vui mừng vỗ vào mặt Niệm Chân
“Phù~ vẫn như cũ không sao, không sao”
“Gì vậy? Cậu có lầm không? Nay tôi sài kem chống nắng mới mà? Sao giống như cũ được, cậu sờ lại đi”
Hà Bội Sam nhìn biểu hiện lạ lẫm của 2 người thì khó hiểu hỏi
“Hai người đang làm gì vậy hả?”
Lục Tư Phàm nhìn sang cô lại tiếp tục thấy không ổn, càng nhìn anh càng thấy xung quanh cô xuất hiện những ánh sáng lấp lánh xung quanh, khuôn mặt anh đỏ ẩn
“Tôi...!tôi chết rồi sao? Sao...!sao tôi lại nhìn thấy thiên thần vậy này?”

Niệm Chân phấn khích hỏi
“Đâu đâu thiên thần đâu, thiên thần ở đâu vậy?
Hà Bội Sam từng bước tiến lại gần anh
“Anh nói năng cái gì vậy hả? Bị sảng sao?”
“Đẹp quá....!không....!không phải...!không phải như vậy....!cô...!cô tránh xa tôi ra”
Lục Tư Phàm bắt đầu vùng vẫy
“Nè anh làm gì vậy hả? Lại lên cơn à?”
“Phàm Phàm cậu bình tĩnh lại coi”
“Không, Tử Dương tôi muốn làm xét nghiệm, tôi bị nặng lắm rồi, mắt tôi....!mắt tôi lạ lắm”
“Niệm Chân anh ôm anh ấy lại đừng để anh ấy kích động quá, tôi đi gọi bác sĩ”
“Không thả tôi ra, tôi có bệnh, tôi sắp chết rồi”
...............!
Sau khi Dương Tử Dương chuyển anh vào phòng khác, trong phòng chỉ có 2 người, Dương Tử Dương đã rất cẩn thận kiểm tra cho anh nhưng vẫn không có biểu hiện gì
“Cậu nhăn mặt vậy là sao hả? Tôi bệnh nặng lắm sao? Tôi còn sống bao nhiêu ngày hả? Cậu mau nói tôi biết đi”
“Cậu bình tĩnh lại coi”
“Bình tĩnh gì mà bình tĩnh, tôi sắp chết rồi sao có thể bình tĩnh được”
“Cậu đâu có bệnh gì đâu? Vết thương ở đầu cũng không quá nặng, chỉ cần 2 ngày là cậu sẽ hồi phục như bình thường thôi”
Lục Tư Phàm vẫn không tin, anh bắt đầu bình tĩnh phân tích

“Không phải đâu, tôi thấy lạ lắm”
“Lạ chuyện gì?”
“Tự nhiên khi nhìn thấy người đó thì trái tim tôi lại đập loạn nhịp, rõ ràng lúc trước khi nhìn thấy thì vẫn bình thường nhưng mà bây giờ nhìn lại thì giống như biến thành thiên thần vậy đấy, xung quanh còn xuất hiện những ngôi sao lấp lánh nữa”
Nghe Lục Tư Phàm kể, Dương Tử Dương bắt đầu chiêm nghiệm
“Khoan đã, vậy...!cậu nhìn tôi có khác gì không?”
“Không có, vẫn bình thường”
“Vậy còn khi cậu nhìn Niệm Chân”
“Vẫn vậy luôn”
“Vậy cô Hà thì sao?”
Nhắc đến tên cô thì trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh thiên thần mang khuôn mặt cô, anh bối rối nói
“Đó đó, hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu tôi nè”
Nghe đến đây thì Dương Tử Dương cũng đoán ra được bệnh của Lục Tư Phàm, anh cười bất mãn nói
“Đó không phải là bệnh, cậu thật sự không biết mình đang bị gì sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.