Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 49: 49: Rất Yêu




Sáng hôm sau Alice ghé qua nhà của Lục Tư Phàm từ sớm, rút kinh nghiệm lần trước cô không mặc trang phục quá sεメy, chỉ 1 chiếc vái hoa nhẹ nhàn nhưng vẫn rất xinh xắn
Người mở cửa cho cô là Hà Bội Sam, nhìn thấy cô, Alice khó chịu nói
“Sao lại là cô chứ?”
Hà Bội Sam không khách khí nói
“Đây là nhà tôi mà? Câu đó là tôi hỏi cô mới đúng chứ? Cô đến đây làm gì?”
“Tôi đến đây để....”
Lục Tư Phàm từ xa đi lại, anh chưa muốn nói chuyện mình học nấu ăn cho cô biết nên đã vội ngắt lời Alice
“Cô đang đứng nói chuyện với ai vậy hả?”
Cả 2 cô gái điều nhìn anh ngơ ngác, không hiểu anh đang nói chuyện với người nào, Lục Tư Phàm lại nói
“Nếu cô đã đến rồi thì vào trong đi, tự nhiên đứng nói chuyện 1 mình là sao hả?”
Alice nghe anh nói như vậy lúc đầu còn bất ngờ, nhưng rồi khúc sau lại thay đổi sắc mặt, cô hất mặt kiêu hãnh nói
“Được tôi vô liền đây, xin lỗi không khí tôi đi trước”

Hà Bội Sam nhìn 2 người họ sánh bước cùng nhau, cô chạnh lòng khó chịu nhưng lại không giám nói lời nào
Bước vào trong nhà nhìn Alice cứ đứng bên cạnh Lục Tư Phàm, tuy biểu hiện của anh vẫn không có gì thay đổi, nhưng nhìn bộ dạng của anh thì không giống như đang cố gượng lắm, cảm giác như bản thân bị bỏ rơi, không hiểu vì sao cô lại nghĩ bản thân mình mới là kẻ thứ 3 trong chuyện tình này.

Hà Bội Sam buồn bã rời đi, lúc cô quay lưng đi Lục Tư Phàm có quay lưng lại nhìn cô, cảm xúc trong anh cũng chả khá hơn cô là bao
{Cô ấy không 1 chút ghen nào sao? Hay tại không có tình cảm nên như vậy?}
Alice vui vẻ tiến lại gần anh, đưa những đường nét uốn cong nóng bỏng ra
“Giờ anh muốn tôi dạy anh nấu món gì?”
Lục Tư Phàm không thèm nhìn, anh lạnh lùng nói
“Nấu cháo đi”
“Hả! Nấu cháo sao? Nhưng mà....”
“Cô không biết nấu cháo à?”
“Tất nhiên là không phải rồi, nó chỉ là 1 món ăn bình thường, nó quá đơn giản nên....”
“Cô có dạy hay không? Đừng nói nhiều”
“Vậy thì tôi sẽ chỉ anh nấu cháo thịt bầm vậy, món này cũng rất dễ”
Alice chỉ dạy Lục Tư Phàm từng bước nấu ăn, vo gạo, rửa thịt, bâm thịt, cho gia vị,....!đôi lúc cô còn nhẹ nhàng đụng vào người anh, những lúc như vậy Lục Tư Phàm cũng không thèm để ý, anh không quan tâm đến cô gái xinh đẹp bên cạnh, trong đầu anh luôn nghĩ đến hình ảnh của Hà Bội Sam.

Alice cứ chủ động mãi nhưng vẫn không thấy anh suy nhuê gì, cô liền cố tình làm rơi cái muỗng xuống đất, gần chân của Lục Tư Phàm
Cuối cùng cơ hội cũng đến, cô nhẹ nhàng cúi xuống, sát gần bên chân anh, anh nhìn xuống, còn cô thì ngướt mặt lên, cặp mắt đầy gợϊ ȶìиᏂ, Alice thầm nghĩ.

????a chươ????g ????ha????h ????hất tại ﹏ T????UmT????u????ệ????.v???? ﹏
{Cuối cùng thì cá cũng cắn câu rồi}
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp nào ngờ Niệm Chân gọi đến cho Lục Tư Phàm, tiếng chuông vang lên khiến cô giật mình rồi ngại ngùng nhìn Lục Tư Phàm
Lục Tư Phàm vô cảm nhìn cô

“Niệm Chân gọi đấy, cô có muốn nghe máy không?”
Alice nhìn anh, cô lúng túng đứng lên nói
“Anh….

Anh ấy gọi anh mà, anh cứ nghe máy đi”
Lục Tư Phàm bắt máy, anh cố ý mở loa ngoài cho cô nghe
[Có gì không?]
[Nhớ Alice nên buồn quá à, phải chi giờ có cô ấy ở đây]
[Sao cậu không gọi cho cô ấy đi]
[Cô ấy bận không thể làm phiền được đâu, cô ấy ghét nhất là bị làm phiền đấy]
Lục Tư Phàm cố ý đưa điện thoại lại gần cho Alice nghe, Niệm Chân lại nói
[À mà hôm nay cô ấy ở nhà cậu mà đúng không?Cô ấy có ở nhà cậu không? Cô ấy đang làm gì?]
Lục Tư Phàm nhìn Alice, Alice tay chân như bị tê liệt, cô thất thần không giám nói lời nào
Niệm Chân đợi mãi không thấy anh trả lời thì lo lắng nói
[Không lẽ cô ấy chưa đến sao? Có khi nào cô ấy gặp chuyện gì không? Trời ạ giờ tôi phải làm gì đây]
Lục Tư Phàm bình tĩnh nói

[Cô ấy đang đứng ở đây nè, có cần tôi chuyển máy không?]
[Cần cần, cậu đưa máy cho cô ấy đi]
Alice nhìn Lục Tư Phàm, nhìn bộ dạng có chút lo sợ, cô vội nói
[Em đang bận, anh nói chuyện với anh ấy đi, em đi lấy them đường]
Alice nói rồi thì rời đi
Niệm Chân cũng quen với chuyện này, anh vui vẻ nói
[Không sao, em cứ đi đi, nè Lục Tư Phàm cậu không được bắt nạt cô ấy đâu đó, cho dù có như nào cũng không được lớn tiếng với cô ấy]
[Tôi biết rồi]
Lục Tư Phàm tắt máy, anh nhìn sang Alice, xem bộ dạng của cô ấy chắc là đang xấu hổ lắm, Lục Tư Phàm liền nói
“Cậu ấy thật sự rất yêu cô đấy, vì vậy cô đừng làm tổn thương cậu ấy”
Alice không trả lời, đôi mắt cũng từ từ đỏ hoe, cô không kìm được mà chạy ra khỏi nhà Lục Tư Phàm, sự hổ thẹn từ đáy lòng như được dân lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.