Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 57: 57: Chờ




Hà Bội Sam không tin những gì Alice nói, cô lấy điện thoại gọi cho Lục Tư Phàm
[Alo, bà xã gọi có chuyện gì không?]
[À!.

em! em được tặng 2 vé đi xem phim, tối nay anh có thể cùng em! ]
Lục Tư Phàm nhận được lời mời từ vợ nên vui ra mặt, anh hạnh phúc nhận lời
[Được, mấy giờ vậy bà xã?]
Hà Bội Sam nghe anh đồng ý thì cũng mừng trong lòng
[Tầm 6 giờ sẽ chiếu phim, xem xong chúng ta đi ăn nha]
[Ok bà xã, anh sẽ đặt nhà hàng, em muốn tự đến rạp hay anh qua đón?]
[Thôi em tự đến được mà, không cần phiền đến anh đâu]
[Vậy em lái xe cẩn thận, nhớ chú ý an toàn]
[Ừm em biết rồi]
Hà Bội Sam chốt được cuộc hẹn với anh thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn

“Chắc cô ta chỉ nói cho vui thôi, tối nay mình sẽ hỏi anh ấy vậy”
Alice đứng từ xa đã nghe hết cuộc hội thoại giữa 2 người, cô lập tức nghĩ ra ý tưởng mới, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Tư Phàm
· Tối nay tôi có hẹn với Niệm Chân rồi, phiền anh đến nhà anh ấy lúc 3 giờ được không?
Lục Tư Phàm nhận được tin nhắn đến thì không mấy nghĩ ngợi, vốn dĩ anh định hồi lại nhưng vì cô ta dời giờ nên anh cũng đồng ý mà không nghĩ ngợi quá nhiều
! ! ! ! ! ! ! !
Trưa hôm đó Lục Tư Phàm lái xe đến nhà Niệm Chân, anh bước vào trong nhà thì ngửi được 1 mùi hương rất lạ, anh hoài nghi hỏi
“Mùi gì vậy?”
Alice vui vẻ nói
“Nấu ăn trong chung cư rất dễ ám mùi, Niệm Chân không thích như vậy nên tôi đã dùng thêm tinh dầu đấy”
“Từ khi nào mà Niệm Chân lại khó tính như vậy hả?”
“Ờ!.

anh đâu có sống cùng anh ấy nên không rõ đâu”
“Vậy sao? Chắc là cậu ta đã thay đổi 1 số tính nết rồi”
Lục Tư Phàm nhìn lại thì thấy Alice đang đeo khẩu trang nên tò mò hỏi
“Cô sao lại đeo khẩu trang vậy hả?”
“Tôi bị cảm, tôi nghĩ mình nên phòng bị để không lây bệnh cho anh thì hơn”
“Ừ đúng đó, tôi không muốn bị lây bệnh đâu, cô nên tránh xa tôi 1 chút”
“Tôi biết mà, Thôi anh vào nhà đi tôi đã chuẩn bị rồi, hôm nay chúng ta học món hầm nha”
“Được”
Alice vẫn rất chú tâm giảng dạy, lần này không như lần trước, cô không hề tiếp cận anh như mọi lần, giữ khoảng cách rất an toàn, Lục Tư Phàm hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm gì
Trong lúc đang hầm canh trong nồi, Alice chủ động nói
“Anh có muốn uống nước không?”
Lục Tư Phàm lạnh lùng nói
“Không cần đầu”

“Anh không cần quá căng thẳng như vậy đâu”
“Sao cô lại nói vậy?”
“Thì lần đầu tiên tôi vào bếp, cảm giác ngóng trông 1 thứ rất căng thẳng, tôi cứ đứng trước lò nướng mà nhìn, sợ là khi mình rời mắt nó sẽ khét sẽ không ngon, văn văn”
Lục Tư Phàm gật đầu đồng ý
“Anh cứ thổi mái đi, không cần đặt nặng vấn đề đâu, có tôi ở đây mà”
“Ừ, mà nấu cái này thì cần bao lâu hả?”
“Tầm 1 tiếng 30 phút, anh bận gì sao?”
“Tôi có hẹn với vợ, không biết là có kịp không nữa”
“Vậy anh cứ nhắn tin với cô ấy bảo là đến trễ 1 chút là được mà”
“Không được, tôi không thể để cô ấy chờ được đâu”
“Vậy….

không lẽ anh không cần nhìn thành quả của mình sao?”
Lục Tư Phàm suy nghĩ 1 lúc rồi quyết định cầm điện thoại, ra 1 góc gọi cho Hà Bội Sam
[Alo em nghe nè]
[Có thể anh sẽ đến trễ tầm 10 phút, em chờ anh nha]
[Anh có chuyện gì gấp sao?]
[Cũng không hẵn, những mà… hôm nay anh muốn tặng em 1 bất ngờ nên sẽ hơi lâu 1 chút]

[Bất ngờ cái gì chứ, anh thật là…]
[Thôi nào ngoan đi, chắc chắn em sẽ rất thích đấy]
[Vậy thì em sẽ chờ xem bất ngờ của anh là gì, em sẽ không vào rạp đâu nha, vì vậy anh phải tranh thủ đó]
[Anh biết rồi bà xã]
[Ừm em đi làm tiếp việc của mình đây]
[Bà xã đi làm vui vẻ]
Cuộc gọi kết thúc, Lục Tư Phàm vừa quay lưng bước vào bếp thì ngửi thấy mùi hương vô cùng nồng nặng, mùi không hôi nhưng lại gây cảm giác khó chịu cực
“Mùi này là gì vậy hả?”
Alice rộ rõ bản tỉnh ra, cô nham hiểm nói
“Là mùi hương đi đến thiên đường đấy”
Lục Tư Phàm chưa nhận thức được vấn đề thì đã ngã xuống sàn, anh ngất lịm đi.

Alice từ từ tiến lại gần phía anh, đôi mắt đầy sự phấn khích và nham hiểm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.