Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 114: Hột.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 114: Hột.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Chuyện hôm nay Lý Lộ Từ gặp so với một sinh viên bình thường mà nói, đúng là hơi nguy hiểm.
Gặp phải Quốc An.
Bị bắt cóc.
Rốn mọc ra cây đại thụ.
Thằng em bị sỉ nhục.
Bây giờ còn bị súng chỉa vào đầu.
Cảm giác bây giờ giống như ngày đầu tiên gặp An Nam Tú, bưng cơm chiên đứng trên ban công ngắm trăng, suy nghĩ về thời gian, không gian, nghệ thuật huyền bí, khoa học, của vấn đề trứng đau, đúng là cảm thương, ưu sầu… Đó là chuyện gì đây!
Một người không kiếm chuyện, không có nghĩa là chuyện không kiếm người.
Lý Lộ Từ muốn được yên ổn mà không được, hắn cảm thấy trước nay chưa được hạnh phúc, nhỏ em phải thi vào trường đại học, tình cảm anh em trước sau như một rất thân thiết và nồng thắm, mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ với An Nam Tú, hạnh phúc nhỏ vui vui vẻ vẻ, với lại quan hệ với An Tri Thuỷ ngày càng tốt, cũng dần dần chấp nhận có chút mờ ám với An Nam Tú, mặc dù giờ chỉ là bạn bè, nhưng Lý Lộ Từ đã thấy đủ rồi.

Những thời kỳ vô cùng cực khổ của Lý Lộ Từ đã qua, ngọt lành sẽ tới, mình đã thoát khỏi cuộc sống gian khổ chua xót thời thiếu niên, sao còn có người không hiểu vì sao lại đến quấy rầy cuộc sống của hắn.
Hắn chỉ muốn sống cho tốt, hắn chưa từng hại ai, cũng không làm tổn thương trái tim của người khác, tại sao những người này lại chỉa súng vào đầu mình?
Dựa vào điều gì? Sức lực đang nắm giữ, sẽ làm cho người ta vô cùng hốt hoảng, sẽ không kiêng nể mà uy hiếp người khác sao?
Rất nhanh Lý Lộ Từ thấy được lực từ cánh tay mình, hắn biết tâm trạng của mình có chút thay đổi, nếu là trước đó, hắn chỉ muốn làm rõ đã xảy ra chuyện gì, cố gắng để mình thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bây giờ, hắn muốn làm càng nhiều.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là, kéo dài thời gian, hắn cảm giác được cơ thể hắn dần dần hồi phục, chỉ cần thoát khỏi tình trạng bủn rủn, với năng lực phản ứng của hắn, tốc độ và lực ra tay, hoàn toàn có thể khiến cho hai người kia chưa kịp bắn đã bị giải quyết.
Giống như hôm nay hai người cao thấp kia của Mercedes Benz.
An Nam Tú đã ra ngoài, không biết khi nào quay về, Lý Lộ Từ càng lo lắng cho cô, bởi vì lúc mình hỏi tình hình sức khoẻ của cô, ý cô trả lời là khả năng của cô chưa được hồi phục và sức tấn công giống hắn.
An Nam Tú ngày càng giống người Trái đất, thật ra Lý Lộ Từ ngày càng giống người của Thiên Vân thần cảnh.
Cho dù An Nam Tú có sức mạnh thần kì, đối phó hai người kia cũng không thành vấn đề, nếu như hai người kia lần đầu tiên chỉa súng vào đầu An Nam Tú thì sao?
Đây là cây súng lục giảm thanh, cũng có nghĩa là đối phương có thể bất ngờ nổ súng.
- Các ngươi muốn gì?
Tất nhiên Lý Lộ Từ sẽ không ngốc đến nỗi tin rằng Quốc An không lạm sát những người lương thiện, vì mục đích đặc biệt, những người này sẽ không để ý đến một người dân bình thường đã hi sinh, huống chi trong mắt bọn họ chưa chắc Lý Lộ Từ đã vô tội.
- Nhìn xem, nếu là sinh viên bình thường, bị súng chỉa vào đầu còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Sớm đã sợ đến xì cả hơi.
Gã mặc áo jacket như khen Lý Lộ Từ, nhưng vẻ mặt có chút khinh miệt.
- Lúc ở đại học quốc gia, tôi đã phát hiện hắn có chút vấn đề, không thành thật trả lời những câu hỏi, không ngờ lại vẽ ra câu chuyện của Kiều Niệm Nô… Ngươi nghĩ đi, Kiều Niệm Nô phụ trách bảo vệ cây mít vàng, cô ta xuất hiện ở đó không phải là chuyện bình thường? Thiếu chút nữa tôi đã tin là Kiều Niệm Nô đã lấy đi cây mít vàng kia.
Người đàn ông mặc đồ tây đã giải Lý Lộ Từ vào phòng nói, cũng không giống như ti vi sau khi xông vào phòng, lục lội tìm một trận.
Hiển nhiên, bọn họ đã điều tra rồi, trong phòng chỉ có Lý Lộ Từ.
Kiều Niệm Nô? Lý Lộ Từ đoán, người phụ nữ hắc y kia chắc là tên này.
- Không tồi, trong lúc vô tình điều tra Kiều Niệm Nô đã từng giải thằng nhóc này đến Cục cảnh sát… Lúc ấy cứ nghĩ là trùng hợp, nhưng khi nãy sau khi trái mít dày màu vàng bị ăn đã toả ra lực sinh mạng… thằng nhóc, giao những hột quả ra.
Gã mặc áo jacket mở tủ lạnh ra, cầm một cây kem ăn, tuy An Nam Tú không có ăn kem, nhưng cũng không có vứt đi, để Lý Lộ Từ từ từ ăn.
Lý Lộ Từ thầm nói xui xẻo, vỗ vào mông An Nam Tú vài cái, chịu nhục không nói, bây giờ để lại triệu chứng, thì ra lúc kiểm tra cũng đã giảm bớt tai hoạ, không ngờ lại có người có thể cảm nhận được hơi thở lực sinh mạng, xem ra về sau cần phải cẩn thận hơn.
- Ở đây tôi thực sự không có hột của quả mít vàng.
Hai tay Lý Lộ Từ để sau ót, thật ra hắn đã chủ động phối hợp, người phụ nữ mặc đồ đen cũng đã dạy thế.
Xem ra trái mít đúng là có chút thần kì, khó trách toàn Trung Quốc chỉ có một cây. Hột của trái mít vàng còn quan trọng hơn, tuy không rõ nó có tác dụng thần kỳ gì, nhưng đã làm cho người khác thèm muốn, trước mắt có hai người xuất hiện không tiếc giết người để đoạt được.
- Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.
Cây súng của ông mặc đồ tây vốn chưa rời khỏi đầu của Lý Lộ Từ, cười lạnh nói nói:

- Người ăn hột mít vàng có thể sống lâu, nhưng nếu trúng súng, chắc chắn sẽ chết!
- Nếu ngươi đã ăn toàn bộ, vậy thì chết đi.
Gã áo jacket vừa ăn kem vừa nói.
- Biết không, người chết, kem cũng không được ăn… Chưa ăn đã chết.
Gã tuỳ tay vứt bỏ.
Lý Lộ Từ thấy tiếc cây kem, đó là cây An Nam Tú muốn ăn mà không được ăn, không ngờ ông ta lại vứt bỏ, nếu bị An Nam Tú thấy ông ta vứt bỏ cây kem, không phải muốn chết sao?
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao hột ra!
Người đàn ông mặc đồ tây nhìn nhìn đồng hồ, hết kiên nhẫn.
Còn muốn kéo dài thời gian, mặc dù Lý Lộ Từ đã nắm chắc, nhưng có chút khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên đối mặt với hai người chỉa súng vào mình mà hắn còn tính toán trở mình.
- Tôi không có hột, những cái còn lại tôi để ở chỗ khác.
Lý Lộ Từ thầm nghĩ kéo dài thời gian, thẳng thắn thừa nhận.
Hắn có thể khẳng định, hột của quả mít vàng, thua xa so với quả Trường sinh, nhưng kéo dài sự sống thì đúng là rất có hiệu quả, nếu không những người này sẽ không điên cuồng như vậy.
Trong mắt hai người lộ vẻ tham lam, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trang nghiêm ban ngày.
- Để ở đâu, nhanh đi lấy.
Giọng điệu của ông mặc đồ tây ngày càng cấp bách.
- Ngày đó tôi cầm lên, xem xem muốn ăn, lúc sau vô tình ăn chút hột, mới biết hột đúng là có hiệu quả, còn lại tôi đều để ở nhà cũ.
Lý Lộ Từ thường xuyên kể chuyện xưa cho An Nam Tú nghe, cũng là nói bừa, năng lực thêu dệt lên câu chuyện rất hay.
- Đưa chúng tôi đến nhà cũ.
Gã áo jacket kéo Lý Lộ Từ ra ngoài.
Lý Lộ Từ chỉ có thể thất tha thất thểu bước theo.
Từ đây đến nhà cũ, cho dù là lái xe, cũng phải mất một tiếng, thời gian này chắc đủ rồi.
- Cẩn thận chút, dám tự cho là thông minh, tôi sẽ không để cho đầu cậu còn gắn trên cổ đâu, nói không chừng máu và thịt của cậu cũng sẽ giống Đường Tăng, ăn có thể trường sinh bất lão.
Giáp Khắc Trang cười lạnh lùng, uy hiếp Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không lên tiếng, nhỏ giọng hỏi han:
- Lấy được hột, các người sẽ thả tôi chứ?
Gã áo jacket và người đàn ông mặc đồ tây nhìn nhau, bật cười ha hả:

- Đương nhiên, chúng tôi giết cậu có ích lợi gì?
Lý Lộ Từ đã biết, chắc chắn bọn họ sẽ giết người bịt miệng, không còn nghi ngờ gì nữa:
- Các ngươi không phải là Quốc An sao?
- Thằng nhóc, không nên hỏi đừng hỏi.
Ông mặc đồ tây khinh thường phủ nhận, nhưng cũng lười nói với Lý Lộ Từ.
Đi xuống lầu, khẩu súng của hai người để phía sau, họng vẫn chỉa vào Lý Lộ Từ, ngừng ngay Tiểu khu này là một chiếc Buick GL8 màu đen, gã mặc jacket áp giải Lý Lộ Từ lên xe, người đàn ông mặc đồ tây ngồi trên chỗ người lái.
Xe chạy ra Tiểu khu, Lý Lộ Từ chỉ đường, hai người không nói nhiều như trong phòng, ngược lại trên xe nghiêm túc rất nhiều, hai người thì thầm nói nhỏ, nhưng không để ý Lý Lộ Từ.
Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Lý Lộ Từ khẳng định hai người không phải Quốc An, mà là giả mạo, thuộc một tổ chức khác, và bọn họ tự mình hành động, lấy được hột bọn họ tính toán lẩn trốn tổ chức mà họ đã phản bội.
Không chút e dè Lý Lộ Từ, đương nhiên sẽ biến hắn thành người chết. Lý Lộ Từ không phải thằng ngốc, những kẻ liều mạng này sẽ bộc phát thiện tâm, khi lấy được đồ vật rồi thì tha cho hắn sao, làm gì bọn họ lại tin Lý Lộ Từ?
Trong lòng Lý Lộ Từ cũng tính toán, có lẽ tối nay hắn sẽ làm việc của một siêu nhân… Có lẽ là chuyện về hiệp khách, siêu nhân nước Mỹ không bao giờ giết người, nhưng hiệp khách Trung Quốc thì không để ý.
Lý Lộ Từ không có cách nào, sau khi hắn chế ngự hai người kia, chẳng lẽ trông mong họ sẽ hối cải làm lại từ đầu? Đúng là hậu hoạn vô cùng. Lý Lộ Từ không muốn giết người, nhưng hắn còn phải bảo vệ Lý Bán Trang và An Nam Tú.
Còn phải bảo vệ hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.
Tim Lý Lộ Từ đập nhanh, tay hắn có chút run, không biết là vui, hay là sợ, hay là cảm xúc khác.
Có lẽ chuyện tối nay chính là một dấu hiệu, hắn đã hoàn toàn thoát khỏi hàng ngũ của sinh viên, trở thành một hiệp khách siêu nhân.
Lý Lộ Từ không nghĩ mình làm vậy là sai, cho dù trên danh nghĩa pháp luật, hắn cũng là phòng vệ, chỉ là chuyện này pháp luật không thể nào xét xử, không thể truyền tin.
Nếu hợp với chính nghĩa, hợp pháp, Lý Lộ Từ sẽ có thể vượt qua chướng ngại tâm lý.
Đúng, chỉ có thể khắc phục, cũng không phải không có chướng ngại tâm lý, nếu không phải bị bức đến nước này, cho dù cầm súng, thì có mấy người dám nổ súng?
Thời kỳ hoà bình, khí huyết và dũng khí luôn bị giấu đi và sau đó là nhẫn nhục.
Lý Lộ Từ vẫn cẩn thận, hai người kia không tầm thường, hắn cũng không phải có thân hình bất tử, nếu để bọn họ liên tục nổ súng vào tim mình, năng lực khôi phục của quả Trường sinh mà An Nam Tú nói không thể sử dụng được nữa, hắn vẫn phải chết.
Lý Lộ Từ có chút bất an, hắn biết mình đã bị đẩy đến nước đường cùng nguy hiểm đến tính mạng, hôm nay nếu hắn thành công, chính là hiệp khách, nếu thất bại, sẽ không có phúc để tận hưởng hạnh phúc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.