Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 18: Ở chung\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 18: Ở chung
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Mới tờ mờ sáng, chim chóc ngoài của sổ đã ríu rít, tiếng của chiếc loa phóng thanh phát ra bài thể dục ồn ào, các cụ già đang tập Thái Cực Quyền theo hướng dẫn từ đài đĩa rất chỉn chu, Lý Lộ Từ đứng từ trên ban công nhìn xuống.
An Nam Tú cũng thức dậy, cái thế giới này cũng thật là, các cô gái đâu cần thiết phải đổ máu thế này, việc này thật không thể tin nổi, nhưng chắc là cũng có lý do gì đó thì nó mới xảy ra như vậy.
Khô ráo, sạch sẽ, có băng vệ sinh rồi, mỗi sáng sẽ không phát cáu vì quần lót và ga giường bẩn thỉu nữa, An Nam Tú đêm qua ngủ rất ngon, đánh răng rửa mặt xong kêu Lý Lộ Từ đi làm bữa sáng.
- Đợi anh học thuộc xong mớ từ này đã.
Lý Lộ Từ cặm cụi ghi ghi chép chép, vẫn y như kinh nghiệm thời đi học của hắn, học thuộc lòng, từ ngữ là quan trọng nhất.
- Anh học cái đó làm gì, là một loại ngôn ngữ sao?
Đây không phải là lần đầu tiên An Nam Tú nghe Lý Lộ Từ học thuộc từ.

Lý Lộ Từ thở dài, biết An Nam Tú dậy, hắn không nghĩ sẽ yên ổn để học, công chúa điện hạ căn bản mặc kệ người khác có yêu cầu gì, cũng không thèm để ý mà cứ đến quấy rầy đối phương.
- Đúng vậy, cái này gọi là tiếng Anh, năm sau anh phải thi môn này.
Lý Lộ Từ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
- So với tiếng Hán của các anh thì không khác biệt là mấy, đều là những thứ rất đơn giản, có gì hay ho chứ?
An Nam Tú thể hiện rõ sự ưu việt của mình.
- Rất đơn giản sao? Cho dù là tiếng Hán hay tiếng Anh thì đều có lịch sử và nguồn gốc sâu xa, người kế thừa và phát huy văn minh văn hóa nhân loại chiếm một vị trí rất quan trọng, việc sử dụng hai ngôn ngữ để ghi lại các tác phẩm văn học nghệ thuật là tâm huyết nghiên cứu cả đời người…
Lý Lộ Từ khó chịu nói, một người trái đất thì không thể so được với những người ở Thiên Vân thần cảnh, nhưng về những văn hóa này, Lý Lộ Từ thấy không có gì đáng xấu hổ cả.
- Anh đang học thuộc từ đơn.
An Nam Tú cười một tiếng, lạnh lùng nói.
- Học thuộc từ đơn không phải là một việc phức tạp, nhưng cũng không có nghĩa là ngôn ngữ của chúng tôi đơn giản.
Lý Lộ Từ có chút xấu hổ.
- Văn minh nhân loại của các anh có được bao lâu rồi? Ếch ngồi đáy giếng!
An NamTú vì chứng minh rằng loại ngôn ngữ này dễ học, nên đã sử dụng thành ngữ, tuy thành ngữ này không nói lên được cái gì, nhưng vẫn có chút khinh thường.
- Những vị thần thuật sư chúng ta phải học tới 18 loại ngôn ngữ, còn thần thuật sư bác học thì biết tới 60 loại, tôi thường sử dụng loại ngôn ngữ ngâm xướng, có tới ba trăm bốn mươi vạn từ đơn, mỗi từ có ít nhất ba nghĩa và trên mười âm điệu, anh có thể đoán nghĩa của từ thông qua âm đuôi, hoặc âm điệu. Đó mới chỉ là từ đơn, còn nếu là trong một đoạn ngâm xướng, thì còn có trên một ngàn từ đơn, anh liệu có thể không sai lỗi nào không?
Lý Lộ Từ cứng họng.
- Những ngôn ngữ đơn giản thế này, tôi có thể học một cách dễ dàng, có cần tôi giúp không? Rất đơn giản đó, từ nay về sau anh không cần phải học thuộc từ nữa, tiếng Anh này có bao nhiêu từ anh đều có thể nhớ được, cho dù là có các nhà văn vĩ đại của văn học Anh đứng trước mặt anh, anh cũng có thể dùng từ ngữ mà đánh bại họ.
An Nam Tú nhìn phản ứng của Lý Lộ Từ, rất hài lòng, lại còn đang ngẩng đầu nhìn ra xa xăm, dáng vẻ rất bất cần.
- Không cần.
Lý Lộ Từ từ chối một cách dứt khoát.
An Nam Tú ngạc nhiên nhìn hắn.
- Tôi học ngôn ngữ này, là vì thấy có hứng thứ với văn hóa của họ, và học những thứ này là muốn tự mình cố gắng, sẽ vui hơn rất nhiều. Nếu như cô giúp tôi học, thì tôi sẽ đánh mất thú vui khi học nó. Cho dù là có thể so sánh với ngôn từ của Shakespeare thì cũng đâu có ý nghĩa gì. Họ đều trải qua sự học tập chăm chỉ mà có, nếu như anh gian dối, thì sao có thể thắng họ một cách đường đường chính chính được chứ?
Lý Lộ Từ khinh khỉnh nói.
An Nam Tú gật đầu:

- Đây gọi là chí lớn của chim yến tước.
Lý Lộ Từ ngẩn người, rồi cười ha hả, xem ra An Nam Tú dùng thần thuật học ngôn ngữ, thật không đáng tin cậy, giao lưu và vận dụng đơn giản thì không có vấn đề gì, nhưng nếu để nắm rõ và vận dụng linh hoạt vào các mặt văn hóa thì chắc chắn là không thể được.
Nếu là như vậy, công chúa điện hạ cao quý và kiêu ngạo, làm sao có thể chấp nhận làm chim yến tước.
Hôm nay tiết một hai không phải lên lớp, tiết ba là môn tự chọn, >, người chọn học môn này không ít, trong phòng học, các sinh viên chọn môn học này ngồi lẫn lộn nhau.
Lý Lộ Từ không biết An Tri Thủy tìm hắn có chuyện gì, sớm thế này đã đến rồi, ngồi ngay ở giữa lớp.
Đây chắc là có chủ ý, bởi vì lát nữa phải điểm danh, bất luận là ngồi ở góc lớp, hay ngồi ở hàng đầu, đều khiến giáo viên dễ dàng để ý, ngồi ở giữa, tập trung được âm thanh, lại không hay bị giáo viên chú ý nhiều.
Mã Đức Lý, Tần Nam và Tôn Ngạn Thanh đều không đến, chương trình học của bọn họ không khác nhau mấy, chỉ khác nhau có hai môn, ví dụ như Mã Đức Lý chọn môn đàn tranh, bởi vì cậu ta thấy cô giáo trẻ trông giống mối tình đầu của cậu ta, còn Tôn Ngạn Thanh thì lại chọn môn giám định và thưởng thức âm nhạc phương tây của thầy Đại Dương Mã.
Chương trình học không khác nhau lắm, như vậy rất tiện để tụ tập đi chơi, nếu như một người có tiết buổi sáng, người có tiết buổi chiều, thì không thể thống nhất thời gian được.
Lý Lộ Từ không thể trốn học, cho nên hắn phải thay bọn họ điểm danh.
An Tri Thủy vào lớp, nhìn thấy người ngồi bên cạnh Lý Lộ Từ, mà lại không thấy bóng dáng ba người kia đâu, khẽ nhíu mày, ngồi ở ghế cuối phòng học.
Lý Lộ Từ điềm nhiên lôi điện thoại mà Tôn Ngạn Thanh đưa cho, bật loa cỡ to nhất, điều chỉnh loa, âm lượng, rồi đặt lên bàn.
Một lát sau liền bắt đầu điểm danh, đầu tiên là Lý Lộ Từ, hắn rất lớn tiếng trả lời.
- Tôn Ngạn Thanh!
- Có!
Lý Lộ Từ hô to.
- Mã Đức Lý!
Cứ điểm đến tên ai, Lý Lộ Từ lại bấm nút chuyển sang đoạn ghi âm tiếp theo, lại thoáng di chuyển điện thoại làm âm thanh nghe có cảm giác xa gần.
- Tần Nam!
Lý Lộ Từ dù bận vẫn ung dung hoàn thành nhiệm vụ, mấy anh bạn xung quanh phồng mồm trợn mắt sùng bái nhìn hắn, tiếp sau đây, sẽ được nghe An Tri Thủy phê bình chỉ đạo.
Sức ảnh hưởng của An Tri Thủy không đủ mạnh, không có nhiều học sinh chủ động nể mặt cô ta, nhưng lại rất nhiều giáo viên biết đến, Lý Lộ Từ đến ngồi cạnh cô ta, không ít người quay đầu lại chuẩn bị nhìn hắn bị xấu mặt, nghĩ rằng lại có một tên không biết sống chết muốn theo đuổi An Tri Thủy đây.
- Cậu đi học, vậy mà sách giáo khoa cũng không mang sao?
Dù sao cũng là người nhận được học bổng quốc gia, An Tri Thủy rất coi trọng việc học hành, cô thấy trong phòng tại ký túc xá của Lý Lộ Từ chỉ có Lý Lộ Từ còn cứu được, mấy người bọn Mã Đức Lý quả là bất trị.
- Sách giáo khoa mua rất đắt, nên tôi không đặt mua, lên mạng lấy về.

Lý Lộ Từ cầm máy tính bảng Mini5 của hắn ra, mở file PDF.
Có rất nhiều người mang IPAD lên lớp, lúc trước có một vị giáo sư nói nếu ai không có IPAD thì không cho lên lớp, dư luận lên án việc này khá gay gắt, nhưng số sinh viên mang IPAD lên trường vẫn tăng lên không ít, những người này cũng không phải là không mua nổi sách giáo khoa như Lý Lộ Từ.
Hắn vừa nói không có tiền, An Tri Thủy không nói được gì nữa, điều kiện kinh tế của cô rất khá, nhưng cô không thể ngờ được rằng lại có những người thiếu tiền đến nỗi không mua nổi cuốn sách giáo khoa.
- Bọn Mã Đức Lý lại trốn học, còn cậu thì lừa dối thầy giáo, việc này rất nghiêm trọng, tuy thầy không phát hiện ra, nhưng tôi nhất định sẽ nói lại với cố vấn học tập, ghi tên các cậu lại, nói không chừng sẽ bị phạt tội.
An Tri Thủy nghiêm nghị cảnh cáo, một trường đại hoc cấp quốc gia thường có danh tiếng lâu đời, trên phương diện học tập thường quản lý học sinh rất nghiêm khắc, xử rất nghiêm. Muốn dễ dàng có được một hồ sơ đẹp trong trường đại học quốc gia cơ bản là điều bất khả thi.
- Lớp trưởng, đừng có như vậy, cho các cậu ấy một cơ hội đi, bạn gái Mã Đức Lý tìm cậu ta chia tay, Tần An và Tôn Ngạn Thanh đi an ủi cậu ta rồi, bạn gái cậu ta bắt cá hai tay, khi qua lại với Mã Đức Lý cô ta đã qua lại với một nam sinh của trường dạy người mẫu.
Lý Lộ Từ thở dài, nghĩ xem nên tìm lý do gì để nói đỡ cho Tôn Ngạn Thanh và Tần Nam, có thể qua mắt được thầy giáo chứ không thể qua mắt được cô lớp trưởng này.
- Nam sinh trường dạy người mẫu?
Trên gương mặt thanh lịch của An Tri Thủy thoáng lên vẻ khinh thường,nói:
- Được rồi, lần này coi như bỏ qua. Mã Đức Lý tuy chẳng ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng là học sinh trường quốc gia, nam sinh trường dạy người mẫu thì đã là gì. Cũng không biết mặt mũi cô bạn gái cậu ta làm sao, một cô gái như vậy chia tay cũng chẳng có gì đáng thương.
Lý Lộ Từ cũng gật đầu, học sinh trường quốc gia thật kiêu ngạo, huống chi lại là học sinh trường quốc gia và trường dạy người mẫu , một là dựa vào đầu óc để kiếm cơm, một là dựa vào thân thể, một người tốt nghiệp trường quốc gia, một người giàu có.
- Không nói bọn họ nữa, nói chuyện của cậu đi.
An Tri Thủy quay đầu lại, với dáng bộ tức giận, có vẻ rất thất vọng về Lý Lộ Từ.
- Mình thì có chuyện gì chứ, mình chẳng hiểu gì cả.
Lý Lộ Từ cảm thấy các cô gái bây giờ đều thích vậy, hắn đang đoán xem cô ta đang nghĩ gì, An Tri Thủy cũng vậy.
- Cậu chuyển ra ngoài trường, có phải là ở cùng với người khác không?
An Tri Thủy hơi ngượng ngùng khi nói chuyện này, tuy rằng chuyện này trong trường cũng xảy ra không ít, thậm chí là còn rất phổ biến, nhưng Lý Lộ Từ sao lại làm vậy? An Tri Thủy có chút không vui.
Đương nhiên, chỉ một chút thôi, bởi vì là lớp trưởng, chứ không phải là vì nguyên nhân gì khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.