Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 204: Hai chọn một
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Đới Lợi cảm thấy bàn luận vấn đề này với An Đông Dương rất là liều lĩnh, nói về An Tri Thuỷ và Lý Lộ Từ, An Đông Dương không còn là thương nhân bình tĩnh và có lý trí, chỉ là một người cha vợ đang nghĩ đến kẻ trộm đã cướp mất trái tim của đứa con gái.
- Tô Mạc Già kia…
Đới Lợi cảm thấy đó là một yếu tố rất quan trọng.
- Chưa từng nghe nói qua.
An Đông Dương híp mắt, căn bản tên này không mang tin tức gì đến, thậm chí không để ý chuyện trai gái.
- Có thể nhìn thấy, đứa con gái kia cho rằng chỉ có Tô Mạc Già mới có thể làm đối thủ của cô ta. Những người khác cô ta không để ý.
Mơ hồ Đới Lợi cảm thấy vui vẻ, sau khi biết Đại Mạnh và Tiểu Cường bị Lý Lộ Từ giải quyết trong nháy mắt, tính tranh đấu mạnh mẽ giấu trong người anh ta lại bộc phát, dùng lý trí để nói anh ta không phải là đối thủ của Lý Lộ Từ và An Nam Tú, nhưng là một người luyện võ, luôn muốn cùng đối thủ đấu một trận mới thoả mãn.
Tô Mạc Già, chỉ là cái tên, không có tin tức nào, khiến Đới Lợi cảm giác được hơi thở rất hùng mạnh.
- Có chút bí ẩn. Chúng ta và Lý Lộ Từ, An Nam Tú đều không có mối thù thâm sâu, cho nên không cần cấu kết với Tô Mạc Già để đối phó với An Nam Tú, biết chưa?
An Đông Dương suy nghĩ chút, cảm thấy phải dặn dò Đới Lợi chút, cuộc điều tra này có thể cho là sự quan tâm của cha đối với con gái, nhưng nếu tìm thấy Tô Mạc Già để đối phó với An Nam Tú, lại là một ý khác rồi.
Huống chi trong lòng An Đông Dương có chút bất an, mặc kệ là An Nam Tú, hay là Tô Mạc Già, đều là những người con gái, An Đông Dương không muốn liên luỵ đến những người này.
Dĩ nhiên, Nếu Lý Lộ Từ đã dính dáng đến đứa con gái bí ẩn An Nam Tú, An Đông Dương lại thêm một lý do để phản đối Lý Lộ Từ thân mật với con gái mình.
Càng điều tra nhiều, An Đông Dương càng phát hiện tình hình của Lý Lộ Từ rất phức tạp, ông ta cảm thấy người như vậy không thích hợp kết giao với đứa con gái đơn thuần như tờ giấy trắng của mình.
An Đông Dương tự hỏi căn bản mấy thứ này không liên quan đến ông ta, hiện tại chuyện này lại có mối nguy hiểm, An Nam Tú đã về nhà.
Mấy người Mã Đức Lý sớm đã ăn sạch hết thức ăn, bốn người thay phiên nhau đùa giỡn rất vui vẻ, Lý Lộ Từ luôn luôn nấu ăn tiếp đón họ, sau đó dọn dẹp sạch sẽ trước khi An Nam Tú về nhà.
Lý Lộ Từ lấy phần thức ăn làm riêng cho cô bưng lên, đưa cô chén cơm ngon, An Nam Tú không thể ăn thức ăn thừa của người khác.
Bởi vì chỉ có một mình cô ăn, vẫn chưa dùng và bưng vào phòng.
- Lần sau ra ngoài nhớ mang theo di động, biết không?
Lý Lộ Từ cảm thấy cô mua di động đắt tiền như vậy rất lãng phí, lúc An Nam Tú ra ngoài căn bản không mang theo di động, nhưng cô lại không chịu ở nhà, một người lúc ra ngoài, Lý Lộ Từ lại cảm thấy không yên tâm.
An Nam Tú lấy chút thịt trâu đút Tú Tú ăn.
Đột nhiên Lý Lộ Từ phát hiện con cua không chết, còn đang dùng hết sức xé miếng thịt trâu rồi nuốt vào bụng.
- Con cua đáng thương này, cô làm gì nó vậy?
Lý Lộ Từ sợ hãi không hiểu, con cua này rất kỳ lạ, rõ ràng là một con cua biển lại sống rất tốt trong nước máy trong nhà, lại bị An Nam Tú kéo ra ngoài đi bộ, mặc dù giống như những thịt nướng đen xám được phủ lên một lớp tương, nhưng ít ra cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
- Nếu anh không muốn trở thành thú triệu tập của tôi, tôi quyết định đào tạo Tú Tú trở thành linh thú hùng mạnh nhất trên Thế giới, tương lai nó sẽ trở thành vật cưỡi của tôi, đứng trên đỉnh đầu của nó để đi chơi khắp nơi.
An Nam Tú thoáng có chút chờ mong nói.
Lý Lộ Từ nhớ cô đã hình dung con bướm gì đó to lớn sặc sỡ, bắt những côn trùng lớn nhỏ, trong đầu liền hiện ra những hình ảnh, một con cua khoảng mấy chục thước cao lớn, tám cái chân giống như những cái cần cẩu quơ trên không, hai con còn lại có thể thoải mái chạm đến những toà nhà rất cao, chậm chậm rì rì có thể san bằng Trung Hải, sau đó một đứa con gái có thể thản nhiên ngồi trên đầu con cua đắc ý ăn kem.
- An Nam Tú, thứ nhất, ngồi trên đầu con cua để đi chơi khắp nơi. Thứ hai, lưng của tôi cũng tốt, ôm cô cũng tốt, nắm tay cô cũng tốt, cùng tôi đi chơi khắp nơi. Cô chỉ có thể lựa chọn một.
Lý Lộ Từ thận trọng đề nghị ra chuyện lạ này.
An Nam Tú lúng túng, hai con kiến kia không có tên tuổi cũng dám kêu An Nam Tú lựa chọn, nhưng Lý Lộ Từ… Dù sao so với con kiến Lý Lộ Từ quan trọng hơn chút, hay là suy nghĩ chuyện của Lý Lộ Từ.
- Hai thứ đều muốn.
Suy nghĩ một hồi, An Nam Tú làm bộ không nghe thấy câu nói cuối cùng của Lý Lộ Từ.
- Chỉ có thể chọn một.
Lý Lộ Từ mang ghế qua đây ngồi, cô ăn sạch rau uống hết canh nhưng không ăn thịt trong chén canh đùi gà.
- Chán ghét Lý Lộ Từ chết đi được.
An Nam Tú bĩu môi oán giận câu, tức tối trừng hắn, sau đó đặt chén canh xuống không uống.
Lý Lộ Từ mỉm cười, gắp miếng đùi gà đưa vào miệng cô.
An Nam Tú sợ miệng mình bị hắn làm cho dính mỡ, chỉ có thể cố há mồm, chậm rãi nuốt.
Lý Lộ Từ cũng gắp một miếng gà cho con cua ăn, xem như bồi thường đã cướp đi cơ hội để nó trở thành linh thú của An Nam Tú, bộ dạng này của An Nam Tú, đương nhiên là lựa chọn từ bỏ ý tưởng đào tạo Tú Tú trở thành linh thú mạnh nhất trên Thế giới.
- Vậy tôi có thể khiến nó trở nên lợi hại chút không?
An Nam Tú còn muốn đấu tranh một chút.
- Lợi hại hơn?
Mặc dù cảm thấy lùi một bước là một ý tốt, nhưng Lý Lộ Từ vẫn phải làm rõ ràng mới được, bởi vì đó là câu cửa miệng của An Nam Tú.
- Lợi hại hơn một chút.
- Có thể bay.
An Nam Tú nói, cô vẫn muốn ngồi trên con cua để cưỡi nó bay.
Lý Lộ Từ lắc đầu, chuyện này tuyệt đối không được, một con cua biết bay? Như vậy sẽ lôi ra một đống thứ như ô nhiễm, biến dị gen, giống mới, sinh vật tiến hoá, ngày tận thế,… tùm lum chuyện xảy ra.
- Được rồi, ít nhất có thể canh cửa, lúc anh về nhà, nó sẽ từ khe cửa chui vào để thông báo cho tôi.
An Nam Tú nói với vẻ không thích thú.
- Chuyện đó không thành vấn đề.
Chỉ biết canh cửa, không dắt ra ngoài, đều kia không sao.
An Nam Tú có chút vui, lại đưa ra yêu cầu.
- Vậy chiều nay anh dẫn tôi đi chơi ở vườn bách thú đi.
Vốn dĩ Lý Lộ Từ muốn cùng bọn Mã Đức Lý đến chỗ này chơi, ngồi chơi với bạn bè, kết quả hắn hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, đồ uống đồ ăn vặt bọn họ tự lấy, hoàn toàn không nhìn ra ngoài, trò chơi điện tử hắn cũng không được chơi, Lý Lộ Từ cũng không có tranh thủ cảm giác tồn tại của mình.
- Được rồi.
Lý Lộ Từ cười sờ sờ đầu của An Nam Tú.
- Nhưng mà trước tiên cô phải ăn hết phần thịt gà còn lại.
An Nam Tú gật gật đầu, Lý Lộ Từ xem cô như đứa con nít, không thể ghét bỏ cô.
Chờ An Nam Tú ăn uống xong, Lý Lộ Từ kiên quyết xem An Nam Tú không tồn tại, đồng thời nói lời chào với bốn người xem Lý Lộ Từ không tồn tại, liền dẫn An Nam Tú ra vườn bách thú chơi.
Bởi vì phải đi vườn bách thú xem động vật, cho nên con kiến Bá Vương Long và con cua Tú Tú đều bị nhốt trong nhà, chỉ có Lý Lộ Từ và An Nam Tú đi.
An Nam Tú rõ ràng thích thú động vật hơn người trên Trái đất, trước đến giờ không bao giờ đánh giá tỉ mỉ ai như An Nam Tú lại bắt đầu chú ý đến hình thể của các loài động vật, lớn nhỏ, tập tính… vừa không ngừng hỏi Lý Lộ Từ, làm cho Lý Lộ Từ không thể không lấy điện thoại để lên mạng tra cho cô, nếu không hắn làm sao biết trả lời phân gấu trúc là cái gì, hay nhiều vấn đề khác nữa.
- Lý Lộ Từ, thả nó ra chơi với tôi chút đi. Tôi cảm thấy hoa văn trên người nó, những đường cong trên cơ thể đều rất phù hợp với quy luật phát triển tự nhiên, trong hoàn cảnh ở địa cầu vô cùng thích hợp.
An Nam Tú chỉ vào cái lồng sắt nói.
Lý Lộ Từ nhanh chóng lôi cô ra khỏi chuồng của hổ đông bắc.
- Anh sợ sao? Nó chỉ là một con hổ mà thôi, Võ Tòng có thể đánh hổ, mười Võ Tòng cũng không thể đánh lại anh.
An Nam Tú thấy khó hiểu nên hỏi, tuy rằng Lý Lộ Từ vẫn là một người nhu nhược, nhưng lúc đó là tiêu chuẩn của An Nam Tú, nếu giữa chỗ đông người, hắn đã rất lợi hại.
Nhìn thấy một người chỉ có cơ thể hùng mạnh thì vẫn chưa đủ, tâm linh cũng phải hùng mạnh, nếu không thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng hùng mạnh, An Nam Tú thầm lắc đầu, con đường lớn mạnh của Lý Lộ Từ còn rất xa.
- Hổ đông bắc là động vật được Quốc gia xem trọng nhất để bảo vệ, nếu tôi đánh cắp nó, tôi sẽ ngồi tù, đó là trái pháp luật, hiểu không?
Lý Lộ Từ lười giải thích với An Nam Tú ở đây còn có chuyện gây hại cho công chúng, bởi vì trong mắt cô và những người khác lúc cho hổ đông bắc ăn cũng không sao, trong lúc du khách đang xem Lý Lộ Từ thả con hổ đông bắc này ra, hắn còn cần lý do nào có thể ngồi chắc nữa không?
- Buồn cười, pháp luật của các anh tạo ra là để bảo vệ động vật chứ không phải người sao, quả nhiên các anh tự thừa nhận là thấp hơn sinh vật sao?
An Nam Tú vô cùng khinh miệt.
- Bởi vì Hổ đông bắc bị săn bắt nhiều quá, hiện tại đã sắp bị diệt chủng, nhất định phải bảo vệ.
Lý Lộ Từ lắc đầu, cùng An Nam Tú đến vườn bách thú là một sai lầm, từ nay về sau, kế tiếp con kiến, sóc, con cua, trong mắt An Nam Tú sẽ có nhiều con cao cấp giỏi hơn người địa cầu.
- Hô… hô…
- Cô lại phát ra tiếng cười kỳ quái, có ý gì đây? Đi chơi vườn bách thú vui vẻ không được sao, thế nào cũng phải nói những lời chọc tức người ta mới vui được hả?
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú đứng đó châm biếm.
- Đó không phải là chuyện hoang đường buồn cười sao? Trước tiên giết chết đại đa số bọn chúng, sau đó lại đứng lên nói bảo vệ, đây là tâm trạng tự kiêu ngạo ngông cuồng và kém hiểu biết mà thành? Chẳng lẽ không cảm thấy mình là chủng tộc thống trị thế giới này nên có quyền quyết định sống chết sao?
An Nam Tú có hứng thú nói.
- Tôi muốn giết chết chín mươi chín phần trăm người sống trên Trái đất này, còn lại một phần trăm để bảo vệ, anh nói xem những người này có hiểu được tâm trạng của hổ đông bắc?
Lý Lộ Từ không lời nào để nói, An Nam Tú vẫn nói trúng điểm mấu chốt, nếu từ góc độ của những người đứng xem, có lẽ nhân loại thực sự giống như An Nam Tú nói là không thể chịu đựng nổi.
An Nam Tú vẫn rất có hứng đi dạo vườn bách thú, Lý Lộ Từ thì có chút buồn bực, hắn thề từ nay về sau sẽ không đi vườn bách thú, bởi vì nếu lần sau hắn đến chắc chắn sẽ mang dáng vẻ là hổ đông bắc, chứ không phải là du khách.
Toái Càn Khôn