Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 211: Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Hoa Văn Hiên cũng không cho rằng đại học Quốc gia chỉ là nơi lấy bằng tốt nghiệp đại học, từ khi mới bắt đầu vào học anh ta đã lên kế hoạch rồi, anh ta nhất định phải ngồi lên được cái ghế Chủ tịch hội học sinh, đây là một cách để tích lũy nhân mạch, là một nơi dùng để quen biết với những doanh nhân thành đạt cùng những tinh anh trong mọi lĩnh vực.
Để ngồi lên chức vị này, anh đã kéo hai quỹ tài trợ từ chỗ cậu hai cậu ba cho đại học Quốc gia, tuy rằng phải trả lại, nhưng cũng chứng minh được năng lực của hắn.
Đương nhiên, người khác không biết đó là công ty của hai cậu của anh ta, không phải là Hoa Văn Hiên không thể đi công ty khác xin tài trợ, chỉ là Hoa Văn Hiên không muốn cho người khác có cơ hội dễ dàng quen biết anh ta, dù sao cha anh ta chỉ lâu lâu tùy tiện nói một chút tin tức cho vài người thân thích nghe, đã có thể làm cho mấy cậu kiếm được một đống tiền.
Hoa Văn Hiên hiểu rất rõ tính quan trọng của quyền lực, đáng tiếc là An Tri Thủy chẳng hề để ý tới, vẫn may là Đàm Hồng Kỳ thông minh, anh ta đi tìm Tiểu Triệu, cha của Tiểu Triệu là một vị phó cục trưởng không có thực quyền của một huyện, con cái của những cán bộ thể chế nội này là những kẻ hiểu rõ về quyền lực và cấp bậc nhất, có những người luôn có bản năng thần phục người đứng trên, Đàm Hồng Kỳ chỉ huy Tiểu Triệu rất thuận tay, nghe nói có vài lần có người nhìn thấy Đàm Hồng Kỳ cùng Tiểu Triệu ra vào khách sạn… Đương nhiên, bạn gái của Đàm Hồng Kỳ lại là người khác.
Ông Hoa quyền cao chức trọng, cần phải tiến thêm một bước nữa, vẫn còn thiếu một chút năng lực riêng để thúc đẩy, các cậu của anh ta cũng là dựa vào cha anh ta để kiếm tiền, bọn họ không có một khoản kinh phí lớn như vậy để giúp đỡ cho cha, tới cái trình tự này của cha, chỉ có kẻ có thực lực như An Đông Dương mới có thể đẩy cha tiến thêm một bước.
Trong mắt Hoa Văn Hiên, sự tồn tại của An Tri Thủy ở đại học Quốc Gia rất đặc biệt, là con gái của An Đông Dương, An Tri Thủy rất khiêm tốn, nhưng nếu như cô không phải là con gái của An Đông Dương, thì làm sao cô vẫn có thể giữ vững chức Phó chủ tịch hội học sinh sau khi đắc tội với vô số người như vậy?
Trước đây An Tri Thủy luôn rất độc lập không phụ thuộc vào ai cả, căn bản là cô không có bạn bè, muốn tìm hiểu, tiếp cận cô, vốn là không thể xuống tay, hiện tại cô chỉ có một người làm bạn, nếu Hoa Văn Hiên có thể sử dụng Lý Lộ Từ, Hoa văn Hiên cảm thấy hắn sẽ là một trợ lực lớn.
Hoa Văn Hiên cũng không tùy tiện biểu lộ ra ý tứ này, anh ta còn phải quan sát Lý Lộ Từ nhiều hơn nữa, cẩn thận chính là phương pháp mà cha anh ta dùng để cất bước trên quan trường, cũng là chuẩn tắc làm việc mà cha đã dạy anh ta.
“Về sau phải liên hệ với An phó chủ tịch nhiều hơn, thuận tiện mời luôn cả Lý Lộ Từ nữa”.
Hoa Văn Hiên tạm thời coi thân phận cố vấn của Lý Lộ Từ là thật, một sinh viên còn có cố vấn là chuyện kỳ quái lại hiếm có, nhưng đây là An Tri Thủy, ngay cả khi cô có một đoàn cố vấn cũng không kỳ quái.
- Tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Lý Lộ Từ gật đầu cười, phất phất tay, không cùng Hoa Văn Hiên nói nhiều, lái xe điện đi.
Hoa Văn Hiên mỉm cười phất tay lại với bóng lưng của Lý Lộ Từ, cho dù đối phương không nhìn thấy, nhưng hắn cũng phải biết tự giác bảo trì cách làm của mình.
Lý Lộ Từ rất ít khi tiếp xúc với những loại người như Hoa Văn Hiên, hắn cũng không biết tiếp xúc với những người như thế phải chú ý cái gì, nhưng biết duy trì dè chừng cùng cảnh giác, thái độ của Lý Lộ Từ đối với Hoa Văn Hiên cũng chỉ là qua loa mà thôi.
Hắn cảm thấy tìm Kiều Niệm Nô để nghe ngóng một chút thông tin về Hoa Văn Hiên cũng rất đơn giản, nhưng Kiều Niệm Nô lại không phải thủ hạ của hắn, không thể dùng quá nhiều.
Huống chi Hoa Văn Hiên cũng chưa làm chuyện gì phải để Lý Lộ Từ đề cao cảnh giác cả, Lý Lộ Từ chỉ có phản cảm một chút với Hoa Văn Hiên vì có vẻ hắn có ý định với An Tri Thủy mà thôi.
Lý Lộ Từ về nhà, làm cơm cho An Nam Tú.
- Nấu cơm sớm thế, vì muốn đi mua nội y cho em gái thân yêu của anh phải không?
An Nam Tú đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lý Lộ Từ bận rộn.
Lý Lộ Từ quay đầu liếc nhìn An Nam Tú một cái, An Nam Tú nói chuyện luôn lộ ra quái vị khiến người khác khó biện giả được.
- Ăn sớm quá, đến tối tôi lại đói bụng thì làm sao?
An Nam Tú cảm thấy chuyện tay làm hàm nhai đương nhiên là không có chút liên quan gì đến cô.
- Tôi sẽ về sớm một chút, mang đồ ăn ngon về cho cô.
Lý Lộ Từ lý giải.
- Không được về quá muộn.
An Nam Tú hơi cao hứng, nếu như không phải do Lý Bán Trang cứ nhất quyết đi cửa hàng mua nội y, An Nam Tú cũng muốn đi.
- Biết rồi.
Lý Lộ Từ vẫn thuận theo lời cô, ai bảo cô là Công chúa cơ? Công chúa thì có thể tùy tiện yêu cầu người khác làm này làm nọ.
- Sinh nhật của Lý Bán Trang, tôi có phải tặng quà cho cô ấy không?
An Nam Tú lại hỏi.
- Cuối cùng có giác ngộ rồi, nói cho cô biết một chuyện, đối với những người cực thân cận lại cùng sống dưới một mái nhà mà nói, sinh nhật của một người nếu có người không tặng quà, thì chắc chắn là một chuyện khó mà tin nổi, là chuyện làm người ta thập phần khinh bỉ.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Nhưng tôi ghét Lý Bán Trang lắm!
An Nam Tú tức giận nói, đáng ghét, vì sao sinh nhật của Lý Bán Trang lại sớm hơn sinh nhật của mình!
Nhìn thấy An Nam Tú đột nhiên trở nên nóng nảy, Lý Lộ Từ không biết trong cái đầu nhỏ của cô lại nghĩ tới chuyện kì quái gì, khẩn cấp nói:
- Tặng hay không tặng cũng không sao cả, cô đừng nóng giận, vừa thấy cô tức giận là tôi lại đau đầu, nếu chỉ vì một món quà sinh nhật cho Lý Tử mà cuối cùng tôi phải dỗ cho cô vui vẻ thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Tôi là người keo kiệt như thế sao?
An Nam Tú cảm thấy mình rất dễ bị dỗ dành, mỗi lần đều tha thứ cho Lý Lộ Từ một cách dễ dàng, đã rất lâu rồi không giật điện hắn đến mức nhảy lọan lên như ếch rồi.
- Cô là công chúa điện hạ, đại nhân đại lượng.
Lý Lộ Từ nói trái lương tâm, cuối cùng làm xong đồ ăn, mời công chúa điện hạ ngồi xuống, xới cơm cho cô, hầu hạ cô ăn xong là có thể đi đón Lý Tử.
- Cho anh, đây là quà cho Lý Tử.
An Nam Tú đưa cho Lý Lộ Từ một viên thuốc nhỏ.
Viên thuốc màu xanh lam, cũng không giống dạng kẹo hồ lô ngon lành của quả trường sinh, Lý Lộ Từ hoài nghi nhìn viên thuốc:
- Đây là đan dược gì?
- Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn, là đan dược đầu tiên do tôi tự mình chế tạo ra.
An Nam Tú ngẩng đầu, rất kiêu ngạo giới thiệu với Lý Lộ Từ:
- Chế tạo đan dược là một trong những năng lực cơ bản của thần thuật sư, nhưng mà phát minh ra một loại đan dược mới cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là thần thuật sư chuyên nghiên cứu trọng điểm cơ sở thần thuật lý luận như tôi.
Lý Lộ Từ lập tức hiểu ra loại đan dược này đáng sợ như thế nào.
- Ăn nó có ích lợi gì?
Lại còn tên là Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn, đối với trình độ đặt tên của An Nam Tú Lý Lộ Từ đã hết hy vọng rồi, còn cả ba con kiến trắng trên sô pha Lý Lý, Lộ Lộ và Từ Từ nữa.
- Ban đầu thiết kế loại đan dược này nguyện vọng của tôi là làm cho người ăn có thể nhảy rất cao, nếu như có người dám không nghe lời tôi, tôi sẽ bắt cô ta ăn cái này, sau đó cô ta có thể nhảy rất cao, nhưng năng lực chịu đựng của thân thể không được tăng cường, lúc rơi xuống đất thì sẽ ngã đến nửa chết nửa sống.
An Nam Tú đắc ý nói.
- Thế nào, lợi hại không?
- Rất lợi hại… Cái này cô cứ giữ lại ăn một mình đi.
Lý Lộ Từ suýt nữa muốn nhét Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn vào trong miệng An Nam Tú.
- Đã nói là nguyện vọng ban đầu. Trong quá trình chế tạo, tôi đã cải biến trình tự luyện chế, lại cho thêm một ít phân của Bàn tích trùng, tuy vẫn tên là Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn, nhưng mà công hiệu thực tế của nó đã biến thành một viên dược hoàn có công năng mê ảo rồi, chỉ cần ăn vào, anh có thể biến thành bất cứ cái gì anh tưởng tượng ra.
An Nam Tú phẩy tay.
- Đương nhiên, làm thế nào để thực hiện chuyển biến thần kỳ như vậy, hai loại công năng chênh lệch lớn như vậy vì sao thông qua tinh chế lại có những biến hóa khác biệt, cho dù có thần thuật sư cao cấp cũng khó hiểu, tôi cũng không muốn giải thích từ đầu cho anh nghe.
Lý Lộ Từ vốn không muốn nghe, tuy nhiên hắn đối với loại dược hoàn này lại có hứng thú.
- Tôi muốn biến thành Thái tuế cũng được sao?
- Thái tuế là cái gì?
An Nam Tú nhíu mày.
- Một sinh vật niêm khuẩn, nhìn qua thì giống như một khối thịt.
- Sao anh lại muốn biến thành thứ kỳ quái như vậy?
An Nam Tú ngẫm lại cảm thấy ghê tởm.
- Chỉ hỏi vớ vẩn thôi.
- Kỳ thật không phải là anh biến thành… Mà là ở trong mắt người khác anh biến thành cái gì, ví dụ như anh ăn rồi sau đó muốn biến thành tôi, thì khi Lý Bán Trang và những người khác nhìn anh, sẽ cho rằng anh là tôi.
An Nam Tú nhắm mắt lại.
- Anh nghìn vạn lần đừng biến thành Thái Tuế gì đó.
- Cô cho Lý Tử làm gì?
Tuy rằng Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn rất thần kỳ, nhưng rõ ràng là An Nam Tú cũng không định làm cho Lý Bán Trang biết An Nam Tú có bản lĩnh thần kỳ như vậy.
- Một cô gái nông cạn như Lý Bán Trang, không phải là đều nghĩ muốn trở nên xinh đẹp, dáng người rất tuyệt sao? Anh cứ cho cô ta ăn đi, sau đó bảo cô ta cầu nguyện dáng vóc đẹp, như vậy trong mắt người khác nguyện vọng của cô ta sẽ thành hiện thực… Cái này cùng với trực tiếp thay đổi vóc dáng của cô ta có hiệu quả như nhau.
An Nam Tú khinh thường giải thích, Lý Lộ Từ ngay cả cái này cũng không nghĩ đến.
- Cái này là vĩnh cửu?
Đây đúng là thứ tốt, nếu là vĩnh cửu thì càng hiếm có, Lý Lộ Từ cảm thấy mình thu nhận nuôi dưỡng An Nam Tú đúng là đã cứu vớt được thế giới này, nếu không với cái tính cách không thèm để ý tới thế giới này của An Nam Tú, cô có thể bị những kẻ hận không thể làm cho thế giới này đại loạn lợi dụng, thế giới này sẽ bị điên đảo tới mức nát bét rồi.
- Không đâu, sinh vật cấp thấp bình thường ăn thì sẽ giữ được một tuần đến một tháng, anh ăn, nửa giờ, Lý Bán Trang thì tôi cũng không rõ lắm, vì tôi cảm thấy cô ta cũng là từ trên cây hái xuống, nói không chừng cũng chỉ được nửa tiếng.
- Cám ơn quà của cô.
Lý Lộ Từ cũng không để ý tới việc An Nam Tú nói Lý Tử là từ trên cây hái xuống, tuy rằng hắn sẽ không đưa cho Lý Tử ăn cái này, nhưng cũng sẽ vẫn nhận, hắn có thể sử dụng thứ này lúc cần.
- Ừ, chờ tới sinh nhật của tôi, nhớ nhắc Lý Bán Trang tặng quà cho tôi.
An Nam Tú đương nhiên là muốn được đáp lễ, mình đã tặng Lý Bán Trang quà rồi, Lý Bán Trang nếu không tặng lại chẳng phải là An Nam Tú chẳng còn mặt mũi nào nữa sao? Đến lúc đó An Nam Tú sẽ nhét cho Lý Lộ Từ ăn một viên Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn chân chính, làm Lý Lộ Từ ngã chết luôn, ai bảo hắn khuyên cô phải tặng quà cho Lý Bán Trang cơ?
- Nhất định rồi.
Lý Lộ Từ mỉm cười, Lý Tử đương nhiên sẽ không bướng bỉnh như An Nam Tú rồi.
Nhìn An Nam Tú ăn cơm xong, dọn dẹp bát đĩa, chuẩn bị gối ôm, cho An Nam Tú gối và đồ ăn vặt để xem TV, Lý Lộ Từ liền ra cửa đi đón Lý Bán Trang.