Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 213: Là ai?\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 213: Là ai?
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Giống như cha mẹ nhìn đứa con của mình, trong mắt Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang cũng là cô gái đáng yêu và xinh đẹp nhất trên thế giới này, nghĩ tới nụ cười tinh nghịch, bộ dạng lúc cô bĩu môi oán trách, lúc cô đọc sách chăm chú, nhớ tới cô lúc còn nhỏ, nhìn thấy cô lớn lên, nhìn cô từng chút chút một biến hóa, cảm thụ được thành tích mà cô đạt được, trong lòng vì cô mà sinh ra thỏa mãn kiêu ngạo, phần cảm tình này, giúp cho Lý Lộ Từ buông ra mọi oán hận, không đắm mình, không hối hận, không oán trời trách đất.
Bởi vì hắn yêu cô, yêu em hắn, vì cô, hắn nhất định phải trưởng thành, nhất định phải nuôi dưỡng được gia đình này, hắn không thể không có trách nhiệm với chính bản thân mình, nếu không chính là không có trách nhiệm đối với cô.
Lý Lộ Từ cảm thấy mình nên cám ơn cô, nếu không có cô, có lẽ khi mà hắn phải sinh ra trong một gia đình như vậy, nói không chừng đã giống như những kẻ lớn lên trong một gia đình có những vấn đề nghiêm trọng mà sa đọa rồi.
Bởi vì còn một người cần hắn chiếu cố, Lý Lộ Từ trước hết cần chiếu cố chính mình.
Bởi vì có người cần hắn bảo vệ, nên Lý Lộ Từ trước hết làm cho mình càng có thể tin cậy.
Mãi cho đến hôm nay, Lý Lộ Từ vì cô mà vẫn đang trên đường cố gắng, cũng đã thu hoạch được hạnh phúc cho mình.
Cho nên hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình nỗ lực nhất định phải bắt em hắn hồi báo, hắn cho cô không nhiều lắm, cô cho hắn càng nhiều.
- Chúc mừng sinh nhật.
Lý Lộ Từ ngồi đối diện Lý Bán Trang.
- Cám ơn anh.
Lý Bán Trang hai tay áp má nhìn hắn, hai người im lặng ngồi trong nhà ăn, khiến trong lòng Lý Bán Trang có chút ấm áp.
- An Nam Tú tặng quà sinh nhật cho em, một viên dược hoàn màu xanh lam, cô ấy nói ăn vào, em chỉ cần tưởng tượng mình càng xinh đẹp, thì sẽ thực hiện được ước mơ rồi.
Lý Lộ Từ đưa dược hoàn cho Lý Bán Trang xem.

Lý Bán Trang không kìm được xì một tiếng cười, nguyên bản bầu không khí nhàn nhạt làm cho tim Lý Bán Trang đập dồn dập, bởi vì anh cô nhắc tới An Nam Tú đã hầu như không còn, Lý Bán Trang lắc đầu, An Nam Tú luôn kì quái như vậy.
- Có lẽ em không tin. Nhưng cô ấy nói thật đấy, cho nên cô ấy cũng không phải là đang đùa hay có ý muốn hại em đâu, cô ấy tin rằng nếu em ăn dược hoàn mà cô ấy chế tạo, thì em có thể biến thành xinh đẹp như em tưởng tượng…
Lý Lộ Từ không muốn làm Lý Bán Trang hiểu lầm An Nam Tú, tuy rằng Lý Tử khẳng định sẽ không ăn, nhưng đây là tâm ý của An Nam Tú, Lý Lộ Từ phải cho Lý Bán Trang biết.
- Em sẽ cám ơn cô ấy.
Lý Bán Trang vẫn biểu thị cảm ơn, nếu là người khác, Lý Bán Trang sẽ cho rằng đối phương đang muốn đùa cô, nhưng cô tin tưởng An Nam Tú tự mình chế tác ra một viên thuốc thần kì như vậy.
- Em không ăn sao?
Lý Lộ Từ hỏi.
Lý Bán Trang đương nhiên là lắc đầu, cô còn muốn sống lâu một chút, không không muốn tự chuốc lấy khổ cực.
Lý Lộ Từ cất dược hoàn đi, đưa cho Lý Bán Trang một cái hộp nhỏ.
- Đây là của chị Tri Thủy đưa cho Lý Tử.
- Ôi, đẹp quá.
Lý Bán Trang kinh hỉ nhìn phật ngọc, là loại ngọc thượng phẩm chân chính, cho dù trong ánh đen tối nhạt, cũng tràn ra ánh sáng trong suốt sáng bóng như thường.
- Ừ, anh nhắn tin cho cô ấy, nói rằng em rất thích. Cô ấy vẫn lo lắng lắm.
Lý Lộ Từ lập tức nhắn tin cho An Tri Thủy, để cô yên tâm, An Tri Thủy dường như rất để ý Lý Bán Trang có thích lễ vật của cô không.
- Chị Tri Thủy thật tốt.
Lý Bán Trang muốn chỉ đó là thái độ còn lo lắng tới Lý Bán Trang của An Tri Thủy, loại tình cảm này so với bản thân lễ vật càng làm người ta ấm áp.
- Cô ấy chỉ không biết làm thế nào để thân cận với người khác thôi, nếu thành bạn thân của cô ấy, cô ấy chính là loại người sẽ làm tất cả vì bạn bè.
Trong mắt Lý Lộ Từ An Tri Thủy đương nhiên là cực kì hoàn mỹ.
- Em không nhìn ra, bởi vì anh là Lý Lộ Từ, bởi vì em là em của Lý Lộ Từ. Em gọi chị ấy là chị dâu rất nhiều lần, em mà không thích, chỉ sợ chị ấy lại tự trách mình không biết tặng đồ.
Lý Bán Trang ngoài cuộc tỉnh táo.
- Em gọi chị ấy là chị dâu, người gặp xui xẻo là anh.
Lý Lộ Từ cũng không ngăn cản Lý Bán Trang.
- Xem anh cao hứng kìa.
Lý Bán Trang oán trách trừng mắt nhìn anh trai:
- Bây giờ là sinh nhật của em, không được nói tới người khác.
- Không nói, không nói, chỉ nghĩ tới Lý Tử nhà ta như hoa như ngọc, đẹp như hoa nở.
Lý Lộ Từ sờ bụng.
- Đói thật rồi.
Bánh ngọt được đưa tới, cũng không lớn lắm, vừa phần cho hai người, kem - điểm tâm ngọt của La Đinh Cát Lan, cũng không phải là người bình thường có thể mua nổi, Lý Lộ Từ nhờ vào giảm giá, bằng không hắn phải đau lòng chết.
- Thổi nến đi.
Lý Lộ từ châm một cây nến.
Lý Bán Trang nghĩ nửa ngày, sau đó thổi tắt nền.
Lý Lộ Từ cũng không hỏi cô ước cái gì.
- Muốn anh giúp thực hiện nguyện vọng gì, em đã nói là đến tối sẽ nói ra.
- Mấu chốt là anh giúp em thực hiên, mà không phải là em phải nói ra nguyện vọng đúng không?
- Đương nhiên, em không nói ra, làm sao anh giúp em được?

- Ừm đúng.
Lý Bán Trang gật đầu mạnh một cái.
- Rốt cuộc là cái gì?
Nhìn cô thần thần bí bí, Lý Lộ Từ càng hiếu kì.
- Chuyện này dài lắm, từ hôm nay đến sinh nhật năm sau, một năm 365 ngày anh đều phải cố gắng nỗ lực. Đến lúc em cảm thấy anh không dụng tâm thực hiện nguyện vọng của Lý Tử nữa thì em sẽ nói cho anh.
Lý Bán Trang chớp chớp mắt.
- Yên tâm, chuyện này rất đơn giản dễ dàng, em cũng không giống An Nam Tú thích chèn ép anh.
- Mong là thế, anh chỉ sợ Lý Tử chưa bao giờ chèn ép anh, dằn vặt một cái thì không muốn dừng rồi, 365 ngày, nghe thôi cũng thấy khoa trương.
Trong lòng Lý Lộ Từ ngứa ngáy, nhưng Lý Bán Trang không nói, Lý Lộ Từ cũng biết không nên hỏi.
- Được rồi, ăn bánh ngọt đi, trông rất ngon, mau ăn thử bánh ngọt mà một năm anh mới dám mua một cái cho Lý Tử ăn.
Lý Bán Trang chia bánh, cô đối với đồ ngọt cũng không có nhiều lực miễn dịch.
- Anh còn chưa cho em quà.
Lý Lộ Từ ngăn cản cô.
- Còn quà nữa sao?
Lý Bán Trang nghĩ rằng anh cô đưa cô tới La Đinh Cát Lan ăn sinh nhật đã là món quà hay nhất rồi.
Lý Lộ Từ lại đưa cho Lý Bán Trang một cái hộp hơi to một chút.
Lý Bán Trang nhận ra loại hộp này, Burberry, không khỏi kinh ngạc nhìn anh trai.
- Đây là Burberrycủa Nhật, cũng là một loại thương hiệu nhỏ, cho nên cũng rẻ chút, hơn nữa là mua hộ, cũng không thể nói là đắt được.
Lý Lộ Từ giải thích.
- Nhưng có rẻ thế nào cũng là Ba Bảo Lỵ, anh, hư vinh tâm của con gái không thể quá chiều theo, hôm nay anh cho em ví của Ba Bởi Lỵ, ngày mai em lại sẽ muốn một cái túi xách tay của LV…
Lý Bán Trang chu miệng.
- Đó không phải là Lý Tử của anh. Lý Tử của không không như vậy.
Lý Lộ Từ cười lắc đầu.
- Vậy em sẽ nhận nó. Anh chờ em lại đòi anh cái gì đó càng đắt cho xem.
Đã mua mất rồi, cũng không có cách nào trả lại, Lý Bán Trang sầu não trừng trừng nhìn hắn:
- Còn nói không cho em trông anh, dùng tiền lung tung, lần sau mà còn dám mua mấy thứ quà tặng đắt tiền thế này, em không thèm sinh nhật nữa.
- Được rồi, anh hứa với em. Hiện giờ anh kiếm tiền cũng dễ rồi, nhưng mà quan trọng là em phải xem trong ví ấy.
Lý Lộ Từ chỉ vào cái ví.
Lý Bán Trang nghi hoặc mở ví ra, không có gì cả.
- Ví tiền cũ của em không có chỗ để nhét ảnh chụp. Nếu em thích ai thì có thể để ảnh của cậu ta vào bên trong, làm bộ lơ đãng bị cậu ta nhìn thấy, nhân tiện thổ lộ luôn.
Lý Lộ Từ dường như không có việc gì giải thích.
Lý Bán Trang thả ví xuống, nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ.
- Anh, nếu em để ảnh của một người còn trai khác vào ví, em sẽ lơ đãng để anh nhìn thấy trước.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Bán Trang mỉm cười hồn nhiên, khóe miệng nhếch lên mang theo vài phần chế nhạo.
- Để anh thấy làm gì?

Lý Lộ Từ ho khan một tiếng, mặt nóng lên, cảm thấy suy nghĩ của mình không thể gạt được cô.
- Cho anh tức chết.
Lý Bán Trang hừ một tiếng.
- Rõ ràng tiếc rẻ, lại còn làm bộ rất hào phóng… anh nói một câu, Lý Tử chỗ để ảnh nghìn lần vạn lần chỉ có thể để ảnh của anh không được sao?
- Cho anh chút mặt mũi đi.
Lý Lộ Từ hổ thẹn không ngừng.
- Anh thừa nhận, anh vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện em có bạn trai được.
Lý Bán Trang rất vừa lòng gật đầu, nhìn hàng hiên ở lầu hai không có người đi lại, vươn người sang hôn hắn một cái.
- Biết rồi, ở đây chỉ có thể để ảnh của anh.
Lý Lộ Từ bị vạch trần, tâm tình rất phức tạp, không ai có thể có dũng khí tùy tùy tiện tiện phân tích hành vi cùng tâm tính không bình thường của mình, hắn cảm thấy tâm tính của hắn không phải là quá khỏe mạnh cùng thỏa đáng, nhưng chung quy hắn là một người có lý trí, hắn sẽ giống như đại đa số những người khác, từ từ tiếp thu.
Cho tới nay hắn đều là như vậy, chỉ có điều hiện tại đối với niềm tin của chính mình đã có chút dao động, không hề kiên định nữa rồi.
- Đưa ví của anh đây.
Lý Bán Trang giơ tay.
Lý Lộ Từ đưa cho cô.
Lý Bán Trang đem ảnh của hai người vốn vẫn đặt trong ví của Lý Lộ Từ lấy ra, bỏ vào ví của mình.
- Đó, vừa lòng chưa, giao dịch hoàn thành. Ví của em chỉ có ảnh của anh, ví của anh, lấy ảnh của An Nam Tú với An Tri Thủy thay phiên đổi đi.
- Nói lung tung cái gì đấy, ăn bánh đi.
Lý Lộ Từ lấy lại ví, hắn quyết định cứ để ảnh của hắn chụp với em gái là thích hợp nhất, kỳ thực hắn muốn để ảnh của An Tri Thủy, nhưng An Tri Thủy thấy rồi kiểu gì cũng khẩn trương, nói không chừng phản ửng của cô sẽ rất kì cục, quan trọng là An Nam Tú sẽ tùy tiện mở ví của Lý Lộ Từ lấy tiền, nhìn thấy ảnh của Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang sẽ không để ý, nếu là ảnh của An Tri Thủy, thì Lý Lộ Từ chắc phải chết.
Về phần ảnh của An Nam Tú, Lý Lộ Từ có chút kỳ quái, chẳng nhẽ là để tỏ lòng trung thành của quan thị tòng đối với Công chúa điện hạ?
Bán ngọt rất ngon, Lý Bán Trang từ từ mà ăn, cô rất thích được ở cùng một chỗ với anh trai như lúc này, trong ánh đèn mờ ảo nhìn kia gương mặt quen thuộc tới mức không thể quen thuộc kia.
Đáng tiếc Lý Lộ Từ dường như không yên lòng, vội vã ăn mấy miếng, đã nói bụng khó chịu, muốn đi vệ sinh.
- Bị đau bụng rồi sao?
Lý Bán Trang lo lắng hỏi han, anh cô bị đau bụng là một vấn đề, còn có một vấn đề là anh cô đau bụng rồi Lý Bán Trang một mình không thể ăn hết cái bánh ngọt này, bánh ngọt ở đây rất đắt.
Lý Bán Trang cảm thấy nên ăn nhiều một chút, không thể lãng phí bánh sinh nhật của mình được, nghe thây sau lưng truyền đến tiếng bước chân cũng không quay lại hỏi:
- Anh, bụng đã đỡ hơn chưa?
- Lý Tử, chúc mừng sinh nhật.
Trong yên tĩnh lộ ra một giọng nữ.
Thìa dừng ở bên mép, Lý Bán Trang cứng ngắc ngậm một miệng bánh ngọt, chậm rãi nuốt xuống, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.