Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 224: Đâm ngươi mười ngàn cái\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 224: Đâm ngươi mười ngàn cái
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Đám mây đen do To Mạc Già làm xuất hiện đã che lấp hết ánh trăng khuyết, gió núi gào thét làm cho những tán cây phải lắc lư, trên bầu trời Tô Mạc Già mặc dù vì cây kiếm trong tay đã hỏng mà chạy đi, nhưng suy tư của Lý lộ Từ vẫn bị đình trệ lại như cũ.
Cô gái trước mắt này, dường như chính là An Nam Tú lúc trưởng thành, chỉ có điều hai má cô không tinh xảo đến mức như An Nam Tú, giống như búp bê sứ làm cho người ta kinh diễm, lại có phần mượt mà tròn trịa hơn.
Vẫn là bộ cung trang thần bào, chỉ có điều biến thành cỡ lớn hơn.
Quyền trượng vẫn là cái quyền trượng được gắn chuông gió, vòng cổ vẫn là cái vòng thần thuật dùng để tăng phúc, đều là những gì mà Lý Lộ Từ quen thuộc về An Nam Tú.
Nếu không phải cô gọi tên Lý Lộ Từ, nếu không phải là những giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, Lý Lộ Từ nhất định sẽ rơi vào điên cuồng, mặc kệ Tô Mạc Già trên không trung, phải thôi nghĩ về nữ tử trước mắt mà tìm An Nam Tú trước.
Cô ta là ai?
Trong lòng Lý Lộ Từ kinh nghi bất định, hy vọng cô chỉ là An Nam Tú mà thôi, nhưng ngàn vạn lần không nên là thứ mà Tô Mạc Già gọi là nữ thần chuyển kiếp đã chiếm mất thân thể của An Nam Tú.
- Cám ơn.
Cô gái trẻ lau nước mắt đi, nói với Lý Lộ Từ một câu cám ơn, đôi chân chỉ nhấc một bước, ngay lập tức tiếp cận Tô Mạc Già.
Thần bào lay động, đôi chân nhỏ trắng nõn tỏa ra ánh sáng trong suốt như ngọc.
Ánh mắt cô lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên toàn châm chọc cùng khinh thường.
- Không hổ là nữ thần chuyển kiếp, triệu hoán nữ thần, hiện nay cũng chỉ còn bệ hạ và điện hạ mới có thể dùng được, ngay cả Thần đường tông tọa cũng phải nhường thần thuật một bước.

Tô Mạc Già cuối cùng cũng không ngẩn người ra nhìn chuôi kiếm nữa, tiện tay vứt kiếm đi, hai tay giấu ra sau lưng mắt nhìn vào cô gái.
- Ta vẫn có một nguyện vọng rất thành kính, đó chính là đến lúc nào lũ thần đồ ti tiện kia mới không tiếp tục làm mấy trò bắt chước thần thuật buồn cười đó? Triệu tập nữ thần? Triệu tập mẹ ngươi ấy!
Cô gái trẻ thập phần ác khí.
- Chẳng lẽ không phải?
Tô Mạc Già nhíu mày.
Cô gái mở năm đầu ngón tay ra:
- Phong bế!
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy không khí trên mặt đất đột nhiên ngưng lại rồi lại khôi phục như thường, chỉ có điều trên bầu trời xa xôi lại xuất hiện nửa vòng tròn màu xám tựa như màn trời đem cả ngon núi cùng cả vùng đất hoang dã che lại.
Tô Mạc Già dường như cảm ứng được một nguy cơ rất lớn, thân hình lui lại, chỉ còn thấy một cái bóng đỏ.
- Hừ!
Cô gái trẻ hừ lạnh một cái, Từ trên trời hằng hà sa số những tia chớp bắn thẳng xuống, hướng thẳng về phía Tô Mạc Già.
Tia chớp phân khúc uốn lượn, làm cho Lý Lộ Từ nhớ tới hiệu quả của loại dây cáp quang Atlas.
Chứng kiến trước mắt đều là tia chớp, so với những tia chớp mà An Nam Tú bình thường ném ra, hùng mạnh gấp trăm, ngàn lần.
Lý Lộ Từ từng nhìn thấy những tia chớp lớn nhất trong dông tố, bây giờ chỉ là những ánh điện đáng buồn cười mà thôi.
Uy lực của thiên địa, ngay khi cô gái này bắn ra thần thuật, dường như căn bản là không đủ đáng sợ đến mức phải kính nể.
Lý Lộ Từ rốt cục hiểu ra, vì sao An Nam Tú lại miệt thị Địa cầu như thế, phóng thích ra loại thần thuật như thế này, nếu bao phủ hết trung tâm thành phố Trung Hải, có thể trực tiếp hủy diệt một cái thành phố.
Cái bóng đỏ vẫn chuyển dịch giữa những ánh chớp, dường như một tinh linh đang tắm giữa ánh điện, tránh khỏi từng tia chớp, không ngờ mỗi lần đều có hơn mười vệt chớp đan vào nhau tạo thành góc chết rất khó tránh.
Cô gái trẻ vẫn hờ hững đứng trên bầu trời nhìn thẳng, đột nhiên cô cúi đầu, ánh mắt mới có thể trở nên dịu dàng.
Ánh mắt của Lý Lộ Từ đã bị chớp và bóng đỏ hấp dẫn, trong mắt hắn, bầu trời cứ phóng ra vô tận vô cùng sấm chớp, nếu Tô Mạc Già chỉ tránh né kiểu gì cũng sẽ bị đánh trúng, chỉ cần thân thể của Tô Mạc Già hơi ngừng lại, lập tức sẽ bị hàng vạn tia chớp chém thành vụn cám.
Nhưng dù sao cũng là đại địch của An Nam Tú, Tô Mạc Già nếu bị tiêu diệt đơn giản như vậy, chỉ sợ là không xứng để trở thành đại địch của An Nam Tú.
Tô Mạc Già bay lượn trong không trung, giống như thần tiên.
Từ những chuyển dịch lúc nhanh lúc chậm, thân hình của Tô Mạc Già bay cao lên, đột nhiên hóa thành một vệt sáng màu đỏ, xông thẳng lên trời.
- Muốn chạy à?
Mái tóc dài quá eo bay lên, nắm ngang quyền trượng, tiếng đinh linh từ chuông gió truyền đến nhanh như chớp.
Những tia chớp đang bao trùm lấy bầu trời đều chạy tới truy đuổi theo cái bóng đỏ, tựa như nhất định phải ở trên bầu trời cùng Tô Mạc Già phát sinh một vụ va chạm làm tất cả biến mất.
- Càn!
Tô Mạc Già bị bầu trời phản xạ, dội lại, chấn động lỗ tai của Lý Lộ Từ.
- Nguyên!
- Hanh!
- Lợi!
- Trinh!
Từng chữ từng chữ được xướng lên, cũng không phải là cô gái trẻ đó, mà là Tô Mạc Già, Lý Lộ Từ nghe thấy rất rành mạch, đó là một quẻ khá nổi tiếng trong .
Sao lại thế này? Thần đồ ở Thiên Vân thần cảnh này, lúc này không ngờ còn có tâm tình tự bói toán cho mình, lại còn là một cái quẻ lớn như vậy!
Tô Mạc Già đã tấn công vào bầu trời, thân ảnh màu đỏ hơi ngừng lại một lát, tất cả các tia chớp ngưng tụ lại một chỗ, tràn ngập đất trời là một vùng ánh sáng trắng chói mắt, dường như chỉ còn mỗi vầng sáng này tồn tại cả trời và đất.

- Răng rắc!
Thanh âm vang lên tựa như tiếng thủy tinh vỡ vụn, bạch quang tán đi, màn trời giống như một tấm gương bị đấm vỡ, từng mảnh từng mảnh tiêu thất trong không trung.
Đám chớp biến mất trong khoảng khắc hầu như không còn gì, trong không trung chỉ còn lại hình ảnh bé nhỏ yếu ớt, xa xôi, giãy gụa của Tô Mạc Già.
- Suýt thì chết rồi.
Tiếng của Tô Mạc Già vẫn dịu dàng như cũ, có điều giờ lại thêm phải ngắt quãng để thở.
Cô gái trẻ cười lạnh một tiếng, vẫn không hề có cảm xúc, mở ra năm ngón tay:
- Phong bế!
Sắc mặt của Tô Mạc Già tái mét, nhìn bầu trời xám ngắt lại hình thành, chỉ có điều bây giờ màn trời không chỉ là nửa vòng nữa, mà là một vòng tròn đầy đủ, bao vây lấy Tô Mạc Già, cô gái trẻ, Lý Lộ Từ cùng với đỉnh núi.
- Tiếp tục đánh!
Những tia chớp lần này hình thành còn mạnh hơn lần trước, thân ảnh màu đỏ của Tô Mạc Già lại bay lượn trên không trung.
Cô gái chỉ đứng đó nhìn, chỉ nhìn mà thôi, giống như một con mèo chỉ cần duỗi móng vuốt một cái là có thể làm cho con chuột kinh hoàng nhảy loạn lên.
Cho dù không cùng phe với Tô Mạc Già, nhưng Lý Lộ Từ cũng không đành lòng, trực tiếp giết chết Tô Mạc Già đi cho xong.
Trong mắt hắn, Tô Mạc Già hoàn toàn không có cơ hội phản kích lại, lực lượng của cô gái trẻ này dường như vô cùng vô tận, giống như thần linh.
Cuối cùng Tô Mạc Già bị một tia chớp lớn ôm lấy, trong ánh điện chớp lên, thân ảnh mày đỏ ngã xuống từ không trung.
- Ầm!
Hơn nửa ngọn núi bị đánh thành tro tàn, bụi đất và đá vụn bốc lên, Lý Lộ Từ trốn không kịp bị lá cây chôn lấp mất.
Lý Lộ Từ thật vất vả mới trốn ra được từ bùn đất, lúc này mới nhìn thấy Tô Mạc già đang nằm giữa một cái động lớn.
Mặc dù có vẻ như Tô Mạc Già không bị thương ở đâu cả, nhưng hiển nhiên là đã mất sức chiến đấu.
Từ trên không cô gái trẻ hạ xuống, trong tay cầm thêm một con dao gọt hoa quả.
Lý Lộ Từ ngẩn người ra, con dao rất quen mắt, hình như là con dao trong bếp nhà mình.
Cô gái không hề do dự đâm thẳng con dao vào ngực của Tô Mạc Già.
Lý Lộ Từ vôi vàng quay đầu đi, không muốn nhìn đến cảnh máu tươi phun năm bước.
Chỉ trong chớp mắt, không có động tĩnh, Lý Lộ Từ lại quay đầu lại, phát hiện cô gái kia đang cầm dao đâm từng nhát từng nhát vào ngực Tô Mạc Già.
Nhưng không có lần nào đâm trúng được, dường như ngay cả hồng y cũng không có bị đâm thủng.
- Không có thần thuật, chuyện gì ngươi cũng chẳng làm được.
Tô Mạc Già nhìn cô gái, nói một cách dịu dàng.
Cô gái trừng mắt nhìn Tô Mạc Già, kéo hồng y ra khỏi Tô Mạc Già, lộ ra áo ngực mỏng manh màu đên, cô xé rách áo ngực, làm lộ ra bộ ngực đầy dặn của Tô Mạc Già.
Cô gái cũng không biết thương hương tiếc ngọc, hướng về phía ngực đâm dao xuống.
Ngực cô cũng chỉ hơi run run, sau đó làm cho con dao văng ra.
- Thần thuật: Kiếm trủng!
Cô gái trẻ mất kiên nhẫn, giáng xuống từ trên trời vô số thanh kiếm, đâm về phía Tô Mạc Già.
Tô Mạc Già không thể nhúc nhích, những thanh kiếm này lại có thể xuyên thấu qua quần áo cùng da thịt cô.
Trong nháy mắt, ngàn vạn thanh trường kiếm đã vùi lấp Tô Mạc Già thành mảnh vụn, Lý Lộ Từ nhìn núi kiếm ở trước mắt, cũng không còn nhìn thấy cái bóng đỏ nữa.
- Đâm Lý Lộ Từ một cái, ta sẽ đâm ngươi mười ngàn cái!

Cô gái xoa xoa con mắt có chút ủy khuất, hừ một tiếng, đi chân không đi tới trước mặt Lý Lộ Từ.
Sắc mặt Lý Lộ Từ xám tro nhìn cô.
Cô gái đi chân trần quyến rũ xinh đẹp nhìn Lý Lộ Từ.
Hai người đứng đó nhìn nhau, cô gái đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy anh đồng ý, làm triệu tập thu của tôi, có đúng không?
- An Nam Tú!
Lý Lộ Từ ngay tại chỗ nhảy cao lên vài mét, hô lên.
- Làm gì vậy?
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ không hiểu.
- Gọi tên tôi lớn tiếng như vậy, là bởi vì cảm thấy làm triệu tập thú cho tôi vui sướng cảm động đến mức này sao?
Cái sự tự kỷ quá mức quen thuộc này, cái giọng điệu tự cao tự đại này, còn không phải là An Nam Tú sao? Lý Lộ Từ khẳng định, An Nam Tú cỡ lớn này chính là An Nam Tú.
- Cô là An Nam Tú thật sao?
Lý Lộ Từ kinh ngạc nói, đánh giá cô từ đầu đến đuôi, vừa nãy đối phương còn là một cô gái trẻ có chút xa lạ, Lý Lộ Từ vẫn cảm thấy mình không nên đánh giá ngầm người ta như thế, cũng không để ý đến cô có bộ dạng như thế nào nhiều lắm, lúc này lại cứ nhìn cô không chớp mắt.
Bởi vì cô là An Nam Tú, mặc dù hình dạng của cô thay đổi, nhưng giọng điệu, ánh mắt, cùng lối suy nghĩ mà người thường không thể đoán ra, không phải là Công chúa điện hạ của Lý Lộ Từ sao?
- Tôi đương nhiên là An Nam Tú!
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ tức giận.
- Chẳng lẽ đến bây giờ anh mới biết sao? Lý Lộ Từ ngu ngốc, có phải mười năm không nhìn thấy tôi, anh sẽ quên mất tôi, hoàn toàn không nhớ nổi tôi không?
- Cô bây giờ là cô mười năm sau?
Lý Lộ Từ vẫn nhìn cô, Lý Lộ Từ không phải là chưa gặp qua người đẹp, dù cho có xinh đẹp đến cỡ nào Lý Lộ Từ cũng sẽ không hề nhìn chằm chằm chằm như vậy.
- Không được nhìn tôi, không được nhìn tôi nữa!
An Nam Tú nhảy tới, dùng sức kéo lông mi của Lý Lộ Từ, muốn làm cho hắn nhắm mắt lại.
- Cô làm gì thế?
Lý Lộ Từ vôi vàng tránh ra, bây giờ hắn vẫn chưa có cách để thích ứng với thân thể trước mắt, dung mạo này không có cái kiểu trẻ con lúc An Nam Tú đùa giỡn.
- Anh không nhận ra tôi là An Nam Tú, anh cho rằng tôi là một cô gái không quen biết, nhưng anh lại nhìn chằm chằm một lúc lâu vào một người không quen biết, anh muốn chết rồi đúng không?
An Nam Tú cũng có đạo lý của mình, vội vàng đến mức nhảy dựng lên, dùng chân không đá vào mông Lý Lộ Từ.
Cái này mà cũng là đạo lý! An Nam Tú ghen với chính bản thân mình, Lý Lộ Từ rất muốn quỳ xuống lạy cô một cái…
Nhưng… đây là An Nam Tú, nỗi lo lắng của Lý Lộ Từ giảm xuống, hắn không cần một người con gái quá xinh đẹp, quá động lòng người, hắn chỉ cần An Nam Tú còn ở cạnh hắn, vậy là đủ rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.