Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 227: Khen thưởng.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 227: Khen thưởng.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú giang hai tôiy, vẫn như cũ là một cô bé có bộ dáng làm nũng, lúc này việc Lý Lộ Từ phải làm chính là cúi đầu cho hai tôiy của cô ôm cổ, sau đó sẽ nâng thắng lưng và chân cong, đem cô ôm vào lồng ngực.
Nhưng hiện tại An Nam Tú không phải là một cô bé có thể tùy tiện ôm vào ngực.
Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm TV, nhưng tia mắt của hắn lại không ở TV, không nghe theo sự khống chế của hắn.
Thân thể An Nam Tú trưởng thành làm áo ngủ chật căng ra, vạt áo tơ dịu dàng bao trùm da thịt trắng nõn phía trên, hoàn toàn không che lấp được đùi non thon dài, hai bắp đùi nhỏ như búp măng khép lại, tản ra nét quyến rũ độc đáo của phụ nữ, hai chân khép lại tạo hình chữ V ở vạt áo, hình thành một bóng ma, cô nhẹ nhàng động đậy hai chân, khiến cho người cảm thấy bóng ma kia dường như sẽ lộ ra phong cảnh thần bí nào đó.
Vòng eo của cô cực kì tinh tế, không thon dài nhu nhược như phụ nữ phương Đông, vừa tiếp nối với đôi mông tròn và bộ ngực nhỏ sâu sắc chịu đủ đè ép, chiếc áo ngủ không che hết được bộ ngực đầy đặn, hiện lên khe rãnh dường như ngón tôiy cũng khó len vào được, nhìn mị hoặc ghê người.
Đây là An Nam Tú trưởng thành, dáng người, đường cong không khoa trương lại làm người ngừng thở, khiếp sợ cho thân thể nữ tử không ngờ có thể dịu dàng quyến rũ không có tì vết như vậy.
An Nam Tú cũng không ý thức được điều đó, cô chỉ cảm thấy mình trưởng thành, có thể cùng Lý Lộ Từ làm chuyện biến thái, nhưng hai người cũng không có làm, vậy tốt lắm, An Nam Tú chỉ cần Lý Lộ Từ như thường lệ đến ôm mình rồi kể chuyện cho mình nghe thôi.
- Mau tới ôm tôi đi, tôi muốn đi ngủ !
Nhìn thấy Lý Lộ Từ không hề có động tĩnh, An Nam Tú liền không kiên nhẫn, dùng sức đá chăn.

Khóe mắt Lý Lộ Từ chỉ nhìn thấy hai đùi non thon dài trắng mịn lắc lư.
- Cô nằm trong chăn trước đi.
Được đáp lại, An Nam Tú liền an tĩnh, kéo tóc dài rối tung sang một bên, kéo chăn, hai tay đặt yên ổn.
Lý Lộ Từ đặt ghế ngồi kế bên giường, nhìn bộ dáng An Nam Tú, há miệng thở dốc, lại không có cách nào kể chuện cổ tích, bởi vì hắn có thói quen nhìn gương mặt nhỏ nhắn của An Nam Tú kể chuyện, nhưng trước mắt An Nam Tú quen thuộc trở nên xa lạ, mặt không có biến đổi nhiều lắm, nhưng chung quy cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
- Sao lại không lên giường ôm tôi?
An Nam Tú cau mũi, nghi hoặc khó hiểu.
- Như vậy là được rồi, nhắm mắt lại nhanh lên, tôi muốn kể chuyện.
Lý Lộ Từ nói.
- Không cần, anh không ôm tôi, tôi không ngủ được.
An Nam Tú tuyệt không hy vọng Lý Bán Trang nghĩ rằng cô chỉ là cô bé cần Lý Lộ Từ ôm vô kể chuyện xưa dỗ cô ngủ, nhưng hiện tại chỉ có An Nam Tú và Lý Lộ Từ, nếu Lý Lộ Từ không ôm cô, trong lòng An Nam Tú nhất định sẽ có rất nhiều suy nghĩ, thật sự không ngủ được.
- An Nam Tú, cô hiện tại đã hai mươi bốn tuổi, cô có biết hai mươi bốn tuổi có nghĩa là sao không?
Lý Lộ Từ quyết định cùng An Nam Tú giảng đạo lý, kỳ thật hiện tại một cô bé mười bốn tuổi vốn đã ngủ một mình, biết nói chuyện yêu đương, thuê phòng, phá thai, hay làm mẹ cũng không hiếm thấy. Đại khái chỉ có bé gái năm sáu tuổi mới phải kể chuyện cổ tích mà dỗ ngủ, về phần phải ôm, cơ bản đều là em bé một hai tuổi.
- Nghĩa là sao?
An Nam Tú nghiên đầu nhìn Lý Lộ Từ, hắn thực dài dòng.
- Bình thường phụ nữ hai mươi bốn tuổi đều có thể kết hôn, có thể sinh con, đều đã trưởng thành. Các cô ấy đều kiên cường, độc lập, tự tin. Nhưng hai mươi bốn tuổi rồi còn muốn có người kể chuyện cổ tích dỗ ngủ, vậy cô và đứa trẻ bốn tuổi khác gì nhau? Con người ta càng sống càng phải trưởng thành không phải càng lớn càng ngây thơ.
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú đại khái vĩnh viễn không thành thục nổi, cô ở Thiên Vân thần cảnh thì mới có khả năng trưởng thành, nhưng cô ở Địa Cầu ngây ngốc mười năm, vậy hoàn toàn không có thứ gì thay đổi.
- Anh nói tôi ngây thơ!
An Nam Tú không chịu nổi cú này, đương nhiên, cô căn bản không có nắm được trọng điểm nói chuyện của Lý Lộ Từ, cũng không thèm để ý đến ý tứ của Lý Lộ Từ, từ trong chăn ngồi dậy, kiêu ngạo ưỡn ngực, khinh thường nhìn Lý Lộ Từ.
- Chuyện này khác chứ !
Lý Lộ Từ thở dài, đàn gảy tai trâu a.
Áo ngủ An Nam Tú tính chất vốn là bông mỏng, bó sát vào càng mỏng, Lý Lộ Từ cảm thấy mình dường như thấy được hai điểm nho nhỏ đo đỏ khả nghi, hắn đột nhiên nghĩ An Nam Tú không có chuẩn bị áo ngủ, như vậy tự nhiên cũng không có chuẩn bị quần lót, áo ngực mặc không vừa thì quần lót bé nhỏ kia tự nhiên cũng không bao vây được cây đào mật kia.
Như vậy càng không được ôm cô ấy, Lý Lộ Từ hạ quyết tâm.
- Nếu không cô tự cho bản thân mê man thuật đi.
Lý Lộ Từ thấy An Nam Tú tinh thần đầy đủ, rất có thể hành hạ cho hắn cả đêm, chỉ có thể hy vọng thế.
- Loại thần thuật tác dụng tiêu cực tự mình thực hiện sẽ tự nhiên gia tăng uy lực, không có mấy người dám làm như thế, anh muốn cho tôi bất tỉnh hay sao?
An Nam Tú đương nhiên không chịu, không nghe truyện cổ tích làm sao mà ngủ được chứ?

- Vừa lúc có một chuyện cổ tích, chính là một Công chúa ăn cây táo độc sau đó hôn mê, có một Vương tử hôn cô liền tỉnh lại, muốn nghe không?
Lý Lộ Từ nhớ tới thân phận Công chúa của An Nam Tú hẳn là sẽ khiến cô rất nhập tâm.
- Nếu tôi đang ngủ, anh hôn tôi một cái tôi có thể tỉnh lại hay không?
An Nam Tú má hồng hồng hỏi lại.
- Cô đang ngủ, đừng nói hôn cô một cái, chính là hôn cô một trăm cái cô cũng ngủ say chẳng khác gì heo.
Trừ phi là buổi sáng An Nam Tú tự mình chuẩn bị rời giường, còn những lúc khác muốn đánh thức An Nam Tú không phải chuyện dễ dàng.
- Tôi không nghe chuyện này đâu, đổi cái khác đi.
Lý Lộ Từ lại thay đổi vài cái, An Nam Tú rốt cuộc đáp ứng nghe tiếp chuyện Giai nhân và quái vật.
- Lần trước kể đến chuyện xưa người hầu Lục Tư Ân và tiểu thư quý tộc La Tú đi dạo phố… đúng là sến chảy nước, chương này này mười nghìn chữ thì ít nhất cũng có chín nghìn miêu tả cảnh vật rồi, nội dung chả khác gì đóng kịch.
Lý Lộ Từ nhìn di động, quyết định bỏ qua chương này.
- Trước đừng kể đã, anh còn chưa có ôm tôi.
Lý Lộ Từ nghĩ đã lừa được trót lọt, thật không ngờ An Nam Tú còn nhớ rõ chuyện này.
- Cô đứng lên trước đi.
Lý Lộ Từ không còn cách nào khác.
An Nam Tú vô cùng cao hứng nhảy xuống giường.
Lý Lộ Từ trải chăn.
- Nằm xuống.
An Nam Tú khó hiểu nhìn hắn, tuy nhiên có vẻchơi rất vui, vì thế An Nam Tú liền nằm xuống.
Lý Lộ Từ cầm cái chăn cuộn cô lại, sau đó ôm vào trong lòng.
- Sao lại làm như vậy?
An Nam Tú cảm giác tò mò.
- Hai người ở chung, vốn chính là thỏa hiệp với nhau mới có thể sinh sống tốt, cho nên lúc này đây, chúng ta cho nhau lui một bước, như bây giờ là được rồi đúng không?
Lý Lộ Từ chỉ cần không để thân thể cô ấy trực tiếp nằm vào lồng ngực, mê người như ôn hương nhuyễn ngọc, như bây giờ cho dù gần một chút, nhìn gương mặt mỹ lệ kia, ngửi mùi vị này, cũng không đến mức Lý Lộ Từ có cảm giác lung tung lộn xộn gì.
Mùi? Lý Lộ Từ cảm thấy có chút không đúng.
- Được rồi, như vậy mặc dù không vừa ý, nhưng làm Công chúa, lòng khoan dung nhất định phải có, huống chi tôi luôn luôn là người rất quan tâm, rất giảng đạo lý, coi như hết.
An Nam Tú miễn cưỡng đáp ứng, còn giãy dụa đưa hai tay ra ôm Lý Lộ Từ, cái mũi cọ cọ vào cổ Lý Lộ Từ.

- Bắt đầu kể chuyện đi.
- Mùi trên người cô thay đổi.
An Nam Tú luôn luôn có mùi ngọt ngào của sữa, khiến người khác có cảm giác muốn cắn cô một phát, kia cũng là lý do khiến Lý Lộ Từ thích ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên má cô.
- Vậy anh có thích không?
An Nam Tú càng quan tâm.
- Ừ. . .Không biết, tuy nhiên tôi thích An Nam Tú, cho nên trên người An Nam Tú miễn là không phải mùi thối thối, tôi đều thích.
Lý Lộ Từ ôm An Nam Tú vào lòng kể chuyện, cái loại cảm giác thân mật khăng khít này mới chính thức trở lại, không vì sự trưởng thành của An Nam Tú mà mất tự nhiên, vì thế hắn tươi cười thật ôn hòa như mọi khi.
- Tôi xấu hổ nha…
An Nam Tú ngượng ngùng cúi đầu, hai má hồng hồng, cái mũi lại cọ cọ cổ Lý Lộ Từ.
- Lúc anh nói như vậy, tôi rất cao hứng, muốn thưởng cho anh một chút.
- Thưởng cái gì?
An Nam Tú lại làm nũng, ngẫm lại khí chất của cô lúc vừa mới tùy ý bóp chết Tô Mạc Già trong cái màn trời ấy, Lý Lộ Từ hoảng hốt cảm thấy đó chính là ảo tưởng mình nghĩ ra.
An Nam Tú ôm lấy cổ Lý Lộ Từ, ngẩng đầu lên, đôi môi ướt át hồng nhuận chạm vào đôi môi khô ráo của Lý Lộ Từ, cảm giác có chút thô ráp xẹt qua đôi cánh hoa của cô, An Nam Tú vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ướt môi Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ giật mình, nhìn khuôn mặt trước mắt tinh xảo không tì về khiến người hít thở không thông, bộ dáng phong tình thành thục của phụ nữ, trong ánh mắt còn để lộ vẻ ngây ngô non nớt, hòa trộn cùng nhau khiến Lý Lộ Từ khó có thể nhúc nhích.
- Cô làm cái gì vậy…
Môi Lý Lộ Từ đã phát run, hai tay lại không tự chủ ôm chặt An Nam Tú, một loại cảm giác tội ác bắt đầu xuất hiện, hắn luôn luôn cho rằng nam nhân đối với nữ nhân hấp dẫn sinh ra kích động là chuyện bình thường, dù vậy bình thường nam nhân sẽ khống chế bản thân, nhưng Lý Lộ Từ phát hiện, mình thực sự khó có thể khống chế được.
Vì sao? Chẳng lẽ mình thật sự cất giấu cảm tình dành cho An Nam Tú sao? Lúc An Nam Tú đã không còn dáng vẻ một cô bé non nớt lúc nào cũng cảnh cáo Lý Lộ Từ , lúc An Nam Tú biểu lộ rằng làm chuyện biến thái với cô cũng không có vấn đề, sẽ không xúc phạm tới suy nghĩ khách quan của cô, Lý Lộ Từ phát hiện hắn đã nảy sinh dục vọng chiếm giữ và cảm giác giữa nam và nữ với cô gái này.
An Nam Tú vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, hắn giống như đang ngẩn người.
An Nam Tú lại cắn môi Lý Lộ Từ một chút, vẫn không có động tĩnh gì, vì thế An Nam Tú đá chăn văng ra, đặt mông ngồi trên người Lý Lộ Từ, hừ, phải ôm chặt hắn, bây giờ hắn muốn bỏ lại cô một mình nhưng không được, An Nam Tú không thích cách Lý Lộ Từ một lớp chăn dày, chính là muốn ngửi hương vị của hắn, cảm nhận tim hắn đập, ở trong lòng ngực của hắn thoải mái ngủ.
Nhưng cô quên, không có chăn, thì cảm giác không chỉ là thế này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.